Truyện Sex Nàng kêu lên vì quá sung sướng
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 6474
Chia sẻ:
Khu trọ này có mười hai phòng tất cả nhưng chỉ có duy nhất một nhà tắm và một nhà vệ sinh. Tuềnh toàng và nhếch nhác. Ả ở đây lâu nên biết nhiều câu chuyện hãi hùng kể lại cho gã. Ví dụ như chuyện hai gã phòng số tám và mười bị tào tháo đuổi cùng một hôm, tranh giành nhà vệ sinh đến nỗi đánh nhau sứt mặt vỡ đầu. Rồi chuyện lão bốc vác ở phòng số bảy nhòm trộm ả đang tắm bị ả ném luôn cái quần lót vào mặt…
Đây là lần đầu tiên gã tắm ở khu trọ này (bình thường gã phải đi bộ ra đầu ngách để giải quyết nhu cầu cá nhân ở nhà chủ trọ). Phòng tắm ở góc trong cùng, gần phòng số mười hai, là phòng của ả. Phòng số mười hai vẫn sáng đèn. Ả vẫn chưa ngủ? Thời tiết thế này ngủ ngon được mới là chuyện lạ. Không nghĩ nhiều, gã rảo chân bước vào phòng tắm. Bật đèn, gã vô cùng sửng sốt khi thấy một người con gái lõa thể đang ngồi ôm gối trong góc nhà tắm. Là ả. Ả đang khóc không thành tiếng, mắt nhắm lại nhưng nước mắt thì không ngừng chảy ra.
– Xin lỗi! Tôi không biết cô đang tắm. – Gã bối rối quay mặt đi ra.
Ả khóc nức nở, tiếng sụi sùi xen lẫn nấc nghẹn.
– Cô bị sao vậy? – Gã đứng ngoài cửa hỏi.
Sex Ngọc Trinh Video sex Ngọc Trinh
Phần mềm hỗ trợ để xem phim sex Ngọc Trinh không che tiết kiệm dung lượng 3G. Hiện hỗ trợ tất cả các loại máy điện thoại
Tải về máy miễn phí
– Anh vào đây với tôi một lúc được không?
“Nhưng cô chưa mặc quần áo” – gã định nói như vậy nhưng lại thôi. Mười thằng nói câu đấy trong hoàn cảnh này thì chín thằng là ngụy quân tử. Gã hít sâu một hơi rồi bước vào nhà tắm, ngồi xuống cạnh ả. Gã đưa bộ quần áo trên tay cho ả để che đi những phần nhạy cảm, rồi hỏi:
– Sao? Có chuyện gì hả? Người cô nồng nặc mùi rượu!
– Chị gái tôi gọi điện bảo mẹ tôi ở quê ốm nặng lắm… lần này không chắc có qua khỏi không!
– Thế thì cô về quê mà thăm mẹ.
– Tôi không dám về… Tôi là một con đĩ… một con đĩ. – Ả nghẹn giọng nói. – Tôi là một đứa con bất hiếu… một đứa con khốn nạn… Tôi nói dối mẹ rằng tôi không phải là đĩ… rằng người yêu tôi trên thành phố này rất giàu… và tôi đang làm quản lý cho nhà hàng của anh ta… Anh thấy tôi có khốn nạn không?
– Chẳng ai muốn như thế cả! Nếu là tôi, tôi cũng nói dối.
– Tôi không biết làm thế nào nữa… Mẹ dặn chị ba bảo tôi dẫn người yêu về ra mắt họ hàng rồi tổ chức đám cưới thì mẹ mới yên tâm nhắm mắt… Tôi… Cái thai trong bụng tôi đã gần bốn tháng rồi…. Sao một con đĩ như tôi lại tin vào một thằng đàn ông ăn bám vợ cơ chứ? Tôi là nỗi ô nhục của họ hàng… tôi chết quách đi cho xong!
Những ánh chớp liên tiếp lóe lên rạch chằng chịt vào khoảng trời. Gã nhìn thấy sự giằng xé trong ả. Ả đang khóc thảm thiết và cào vào đùi đến tươm máu.
– Chết là hết… Tôi chết bố mẹ sẽ không ô nhục vì tôi – Ả gằn giọng, đột ngột đứng dậy vứt trả gã bộ quần áo đang che trên người. – Đây, anh làm gì tôi thì làm, tôi xin anh một ân huệ… kiếp sau tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho anh… Ngày mai xin anh mang xác tôi về với bố mẹ tôi…
Gã bật dậy, lùi lại khi ả đang tiến đến chỗ gã, dí sát cơ thể lõa lồ vào người gã. Nhục dục? Với gã đây không phải thứ nhục dục khiến người ta mê dại, sợ hãi hay kinh tởm. Đây chỉ là sự vùng vẫy điên loạn theo bản năng của một người đàn bà, một người đàn bà tuyệt vọng không biết làm gì hơn là đem cái thân xác mặc cảm là nhơ nhuốc của mình ra để cầu xin một ân huệ.
– Dừng lại! Cô điên rồi.
– Tôi không điên! Tôi sẽ chết… xin anh hãy mang xác tôi về cho bố mẹ tôi.
Ả nói và lao đầu vào tường. Gã bàng hoàng không kịp phản xạ. Sau tiếng va đập mạnh, ả đổ gục xuống nền ngay dưới chân gã. Máu! Máu chảy vào bóng tối.
Trời bắt đầu nổi gió. Vô vàn những cơn gió trốn trong những kẽ nứt của bóng đêm ào ào đổ ra cuốn cát bụi tung mù mịt. Mưa tới tấp rơi. Nhập nhòa dưới màn mưa, một người đàn ông cõng một người đàn bà lõa thể chạy lao về ánh sáng…
Sau lần chăm sóc gã ở bệnh viện, mối quan hệ của gã và ả hàng xóm trở nên thân thiết hơn. Những câu chuyện về cuộc đời làm điếm của ả đã đi vào lòng gã, giúp gã có thể viết được một tác phẩm văn chương để đời. Nhưng cuộc đời của người phụ nữ đa đoan ấy sẽ còn phải chịu nhiều truân chuyên, đau khổ. Cái bào thai trong bụng ả rồi sẽ ra sao? Liệu từ sự thông cảm, lòng thương của mình, gã có tự nguyện làm người đàn ông bên cạnh cuộc đời ả?
Ả vẫn sống, nằm quay lưng về phía gã, nhìn xa xăm về bầu trời qua ô cửa bệnh viện. Ngoài kia, trời vẫn xanh, gió vẫn thổi, mây vẫn trôi. Phải chăng ả cũng tìm kiếm một thứ gì đó ở bầu trời? Đó là tuyệt vọng, hy vọng hay chỉ là sự bình yên đến trống rỗng?
– Cô có định về quê hay không?- Gãhỏi.
Ả im lặng không trả lời.
– Định im lặng như này đến bao giờ?
Ả úp mặt xuống gối, vừa khóc vừa hét lên:
– Anh im đi! Sao anh không để tôi chết cơ chứ?
– Cô thích chết chứ gì! Lao đầu ra cửa sổ mà chết đi! Rồi tôi sẽ đứa xác cô về, rồi kể cho bố mẹ cô rằng, con của các người lên thành phố làm đĩ như thế nào. – Gã nhếch mép cười rồi nói tiếp.- Xóa cái ý nghĩ ngu ngốc đó đi! Cô còn nhiều mục đích sống hơn tôi. Thằng bệnh này sẽ theo cô về quê và đóng vai cha đứa trẻ trong bụng cô. Đằng nào cũng chết nên điều đó chẳng có nghĩa lý gì với tôi cả.
Gã để cốc nước và mấy viên thuốc lên bàn rồi lặng lẽ rời khỏi phòng. Ả ngỡ ngàng quay lại; gã vẫn bước đi, bình thản và lạnh lùng. Hai mắt ả cay xè, một nỗi niềm khó tả đang tràn ra từ khóe mắt.
Ngoài kia, bầu trời đã bắt đầu ngả màu hồng, những lớp mây mỏng quyện vào nhau bồng bềnh trên những tia nắng nhẹ dịu của hoàng hôn.
***
Về quê.
Đã bốn năm rồi ả chưa về quê. Hàng tháng, ả vẫn đều đặn gửi tiền về nuôi gia đình với những những người bệnh, người già và đám trẻ con nheo nhóc. Người nhà ả chỉ biết ả làm trên thành phố nhiều tiền chứ không hề biết rằng ả đã phải bán rẻ thân xác mình, làm ngày cũng như làm đêm. Trước đây, gã từng định kiến những người như ả là hám tiền, mù quáng vì tiền nhưng chỉ khi chứng kiến tận mắt những khó khăn của ả, gã mới thấy được những đồng tiền mà gã cho là vô tri, đáng khinh bỉ có giá trị như nào đối người nghèo.
Về đến nhà, ả chạy ngay đến bên mẹ. Mẹ ả tiều tụy nằm trên giường. Bà mừng rơi nước mắt khi thấy con.
– Mẹ! Con bất hiếu bây giờ mới về thăm mẹ được! – Ả sà vào lòng mẹ khóc nức nở.
Cảnh tượng này gợi lên trong gã những cảm giác nao buồn về tuổi thơ. Lúc gã năm tuổi, gã thường sà vào lòng mẹ, nghịch cái bầu vú tròn tròn êm êm của mẹ. Mẹ mắng gã lớn rồi mà còn như trẻ con. Thế rồi đến năm sáu tuổi, một ngày mẹ tự dưng đòi ôm gã và ngay chiều hôm ấy, bà qua đời trên giường bệnh.
– Mẹ! Đây là anh Tâm, chồng con! Chúng con đăng ký kết hôn trên thành phố rồi mẹ ạ!” – Ả kéo gã lại gần giới thiệu cho mẹ.
Gã gật đầu chào mẹ ả, không biết nên nói gì trong hoàn cảnh này. Gã bùi ngùi khi mẹ ả nói lời cảm ơn. Trong ánh mắt mẹ ả, gã như một ân nhân đã cưu mang và đưa con gái trở về bên bà. Gã chưa từng hối hận khi cùng ả trở về miền quê này, đóng vở kịch này và đến bây giờ gã thấy được đó là một việc ý nghĩa nhất mà gã có thể làm, thay vì ngồi viết sách…
***
Thời gian lẳng lặng trôi đi. Hết cúng tuần, cúng bốn chín, cúng trăm ngày mẹ ả, gã vẫn ở bên cạnh ả, nơi miền quê bình dị và đơn sơ này. Ả không hỏi gã bao giờ sẽ trở về thành phố bởi, gã thích ở hay đi thì dù ả có thúc giục hay níu kéo cũng vậy thôi. Ả tôn trọng quyết định của gã, còn gã thì vẫn lặng lẽ trong thế giới nội tâm phức tạp của riêng gã....