Truyện sex Mỗi cái nhấn là một cái ót nghe thần sầu.
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 13806
Chia sẻ:
Nhưng tại sao mình lại không đến nhà Bee nhỉ. Đến.
lúc đóEmmanuelle mới nhớ ra đã quên không hỏi địa chỉ của bạn. Marie-Anne nói Bee có ông anh làm tùy viên hải quân của Sứ quán Hoa Kỳ. Tin tức này hơi mơ hồ. Nhưng muốn hỏi cho tõ, cứ việc điện thoại tới Sứ quán. Tại sao không nhỉ? Dám có nhiều tùy viên hải quân lắm, biết hỏi ông nào? Và nhất là nàng nói ngôn ngữ gì đây để hỏi thăm? Emmanuelle chợt nhô rahôm qua đã cho tài xếđưa Bee về Nàng hối hả cho lệnh kiếm gã tài xế. Nhưng không thấyhắn đâu. Chắc hắn đi ăn cơm trưa. Hay chơi súc sắc ở đâu đó.
Sao mình ngu thế? Sao không nghĩ tới điều đó sớm hơn mới được cơ chứ! Chỉ việc điện thoại cho Marie-Anne là xong. Nhưng Emmanuelle khựng lại: không lẽ lại để cho cô bé mắt xanh ấy biết chuyện để cho cô có cớ nói những điều sắc mắc khó thương sao?Hơnnữa lòngkiêu ngạo đang bị thương tổn của Emmanuelle không muốn để cho Marie-Anne biết Bee đã sai hẹn, tình yêu của Emmanuelle đã không được đáp ứng và cô người ớnh mới của Bee chỉ là một con người tâm tính thất thường.
Bây giờ Emmanuelle biết chắc Bee sẽ không đến. Bee cũng sẽ không đến vào ngày mai hay ngày mốt. Hôm qua, trong một lúc thảng thốt thì Bee đã nhượng bộ, nhưng bây giờ không có sự hiện diện của Emmanuelle, hẳn Bee đã bình tĩnh lại và thấy rằng cô không yêu Emmanuelle, không yêu đàn bà nói chung, và nếu dùng đúng chữ của Bee, thì làm tình với đàn bà coi bộ ridicule quá. Hay là Bee hối hận vì đã để bị lôi cuốn vào khoái lạc nhục thể nhưvậy. Emmanuelle tự nhủ dám Bee là một người có những niềm tin tôn giáo và giáo lý đang làm cô hối hận vì chuyện sa ngã vừa qua. Vả lại xét cho cùng Emmanuelle đâu có biết gì về Bee: Bee sống chung với ông anh, như vậy chứng tỏ cô chưa có người tình nam, còn về người tình nữ, chắc chắn Bee không có ai rồi, .Emmanuelle tin chắc chắn vậy.
Ngoại trừ… Một giả thuyết trái ngược xuất hiện trong trí Emmanuelle: thực ra Bee dám có một người tình gái lắml Dám hôm qua Bee đã nói dối? Nhưng không, không thể như thế được… Chắc Bee có một người ớnhnam, và khi Bee thú thật chuyện hôm qua, chàng nổi cơn ghen và cấm Bee gặp lại Emmanuellel Chắc là vậy đó. Và nếu là vậy nàng sẽ không để bị đẩy bắn ra ngoài dễ dàng như thế! Nàng sẽ chiến đấu để giành lại Bee, nàng có sức mạnh của tình yêu…
Nhưng chỉ ít phút sau Emmanuelle chỉ còn là yếu đuối, và khổ đau. Một niềm chua chát chưa từng biết tràn ngập nàng, làm mất hằn niềm tự tin cố hữu. Lý luận để làm gì! Nàng có cảm tưởng mình rời quê hương đến cái miền xa lạ này chỉ để tìm kiếm một người như Bee. Ngay từ lúc đầu gặp gỡ, nàng đã biết Bee là đối tượng của mình. Nàng sẵn sàng đi theo Bee đến bất cứ nơi đâu Bee muốn. Nàng sẽ bỏ hết mọi thứ, nếu Bee muốn như thế. Nhưng Bee lại không đòi hỏi gì cả. Và Emmanuelle chẳng còn dịp nào nữa để dâng hiến những gì nàng có. Được rồi, nàng sẽ cố gắng bôi xóa hình ảnhBee ra khỏi tâm tư? Nàng sẽ cốquên khuôn mặt đẹp như thiên thần với làn tóc rực rỡ ấy, nàng sẽ cố quên cái giọng thì thào:
- Tôi cũng yêu bồ, bồ ạ.
Kể từ khi là một cô bé c on, những giọt nước mắt thực sự, nước mắt đầm đìa, mới lại chảy dài trên mặt Emmanuelle. Những giọt nước mắt làm ướt môi, thấm mặn vào lưỡi rồi rớt trên thành bao lơn. Emmanuelle tiếp tục khóc hướng về khoảng trống giữa các tàn lá cây, nơi mà có thể ngay bây giờ, có thể chiều nay, cố thể vào bất cứ lúc nào, Bee có thể xuất hiện, giơ tay vẫy gọi nàng…
Chiều hôm đó Jean và Christopher dẫn nàng đi coi hát. Nàng chẳng hiểu người ta diễn tuồng gì nữa. Mặt nàng buồn hiu. Chồng nàng không buồn hỏi nguyên nhân. Christopher chẳng hiểu đầu đuôi câu chuyện ra sao, cũng buồn theo Emmanuelle. Rồi khi đã vào giường, ngả người vào vòng tay Jean, nàng mới khóc hết sức. Rồi sau đó nàng cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Nàng bớt đau khổ đi khi kể cho chồng nghe mối tình thất vọng với Bee.
Jean cho rằng nàng đã coi chuyện tình đổ vỡ ấy bi thảm quá đáng. Đâu có gì chứng tỏ Bee bỏ nàng đâu, còn chuyện sai hẹn, thì hẳn Bee bận chi đó và rất có thể Bee sẽ tái xuất hiện với lời xin lỗi. Thôi được, anh sẽ kiểm lại giùm em xem có phải thực ớnh Bee không muốn gặp lại nữa không? Vả lại cái cô Bee này đâu có đáng để Emmanuelle đau khổ đến như vậy. Hơn nữa cắt đứt sớm như vậy cũng là hay vì càng đi sâu vào cuộc tình nữ này, càng thêm nhiều khổ đau mà thôi. Jean khuyên vợnên nghĩ tới mình như một con người để người ta theo đuổi tán tỉnh, chứ đừng có chạy theo bất cứ ai, dù là trai hay gái. Cái cô Bee mà anh chưa bao giờ gặp này, dù có đẹp đến đâu chăng nữa cũng chẳng có được một phần tư vễ duyên dáng và quyến rũ dục tình của em. Jean bảo cách hay nhất để trừng phạt kẻ bạc tình là lao mình vào vòng tay một người tình mới. Emmanuelle thiếu gì cơ hội để có những người tình xứng đáng với nàng hơn. Nàng phải chứng tỏ ngay lập tức điều đó cho Bee thấy.
Emmanuelle lắng nghe chồng một cách ngoan ngoãn. Nàng nghĩ anh có lý nhưng không phải vì thế mà bớt đau buồn. Tuy vậy khi được nghe những lời an ủi và chuyện báo thù, Emmanuelle cũng nguôi ngoai dần. Chuyện tình thất bại bắt đầu trở thành hỗn độn. Có lẽ tại nàng bắt đầu buồn ngủ. Tnlớc khi chìm vào cõi vô thức, nàng không nhớ được phút chót ưùnh đã nghĩ tới Bee hay những khuôn mặt của những người tình vô danh sẽ đến trong tương lai, thay thế cho Bee.
*
* *
Trong tất cả xiêm y Emmanuelle mang từ Pháp đến, không có cái nào đủ hở ngực theo ý Jean mong muốn.
- Nhưng em đâu có phải là thứ phụ nữ thích khoe vú đâu anh? Emmanuelle vừa cười vừa phản đối.
- Cái mà Paris gọi là để hở vú thì ở Bangkok được coi như áo nữ tu. Em phải cho thiên hạ ở đây biết em có bộ ngực đẹp nhất thế giới: và cách hay nhất để thuyết phục họ là bầy ra cho thấy tận nơi.
Rút cục chiếc robe Emmanuelle mặc để đi dự dạ tiệc ở Sứ quán Mỹ cũng đạt tới tiêu chuần nhưJean muốn. Chiếc áo cổ tròn cột lỏng lẻo vài vai vạch một đường cong tôn vinh cái cổ thanh tú của nàng, lại chỉ che vừa đúng có hai đầu vú thôi Chỉ cần nàng hơi nghiêng về phía trước hay ngồi xuống thôi là đôi vú hiện hình trọn vẹn. Đã thế chiếc robe lại may bằng vải hầu như trong suốt, dán vào da thịt, cốt để làm nổi bật những đồ lót bên trong: nhưng Emmanuelle lại không mặc bất cứ thứ đồ lót nào, kể cả một trong những slip trong suốt của nàng. Ngay khi ở Paris, kể từkhi lấy chồng, khi mặc dạ phục, nàng chẳng hề mặc quần lót: cảm thấy mình hoàn toàn trần truồngmang lại cho nàng một thú vị như được ai ve vuốt thường xuyên. Cảm giác này tăng lên khi nàng khiêu vũ hay khi mặc một chiếc váy rộng thùng thình.
Nhưng chiếc robe tối nay thuộc loại bó sát từ nách xuống đến thắt lưng rồi nở tung ra bên dưới. Emmanuelle ngồi thử xuống ghếbành để thấy váy xòa ra lộ cặp đùi óng của mình. Cảnh tượng này vừa quyến rũ vừa kích thích đến độ Jean đột ngột cúi xuống thò tay kiếm cái chốt, kéo tụt xuống tận tháng nàng. Anh dùng tay kia gỡ thân hình trần truồng của vợ ra khỏi đám vải vóc Anh Jean, anh làm cái gì vậy? Anh điên rồi? Chúng ta sẽ đến trễ cho mà coi. Bọn mình phải đi ngay bây giờ.
Jean không tìmcách tháo xiêm y nữa, nhưng nâng bổng vợ lên, đặt nằm dài trên bàn phòng ăn.
- Đừng! Ôi! Đừng anh? Anh làm nhầu hết áo em bây giờ. Anh làm em đau? Nếu anh Christopher xuống bây giờ thì sao? Đám đầy tớ nhìn thấy đó anh!
Jean đặtvợ nằmngửa, mông sátcạnhbàn: Emmanuelle tự tay tốc váy lên để hở tối đa phần dưới. Hai chân nàng gấp lại, buông đong đưa trong không khí. Jean đứng thẳng, xuyên thẳng vào vợ cái một lút cán. Cả hai cùng cười phá lên vì cuộc làm tình bất ngờ này. Nhưng sựhối hả của Jean đã mang lại cho nàng một khoái lạc mới lạ, làm cổ họng nàng nóng bỏng như sau một vòng chạy dài. Nàng úp hai tay lên~ú, bóp mạnhnhưmuốn làmvọt sữa nonra: cửđộng này làm nàng sướng không kém những cái thúc mạnh của chồng bên dưới. Nàng kêu lên, và những tiếng kêu đầu tiên làm người hầu nam chạy tới vì tưởng bà chủ gọi. Hắn đứng sững lại tại cửa phòng, hai tay lễ độ khoanh lại trước ngực: Nàng đã kêu to đến nỗi chắc hàng xóm hai bên đều nghe thấy....