Truyện sex Lát lên phòng anh đền em nha
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 9736
Chia sẻ:
– Sao! Nữa không Bàng?
Tôi gật đầu. Như Quỳnh đứng dậy, bẹn hai háng trước mặt tôi và cúi xuống bú cặc tôi. Như Quỳnh bú thật điêu luyện. Con cặc đang mềm xèo chợt sống dậy. Chiếc lưỡi đung đưa và kề ngay lỗ thông hơi giữa cặc tôi mà khều khều làm tôi bức rứt. Tôi cũng bú lấy lồn Như Quỳnh để làm thỏa mãn chị. Liếm bú cho nhau một hồi thấy đã đủ, tôi nhấc bổng Như Quỳnh lên, áp nàng tựa vào tường, kề cặc vào lồn mà nắc lên. Trước trọng lực từ cơ thể Như Quỳnh áp xuống, con cặc tôi dễ thục sâu trong lồn chị hơn. Như Quỳnh nức nở rên lên vì sướng, chị chách lưỡi liên miên khi cặc tôi thọc sâu tới tận tử cung chị. Chưa đã, tôi thọc một ngón tay vô âm hộ chị mà cứ sờ lấy mồng đốc của Như Quỳnh. Như Quỳnh rú lên, âm khí chị dào dạt úa ra, làm ướt đẫm tay tôi. Rồi chị bảo tôi để chị xuống. Xong, chị ngồi đè lên tôi và bắt đầu cưỡi ngựa. Úi chà…Như Quỳnh xuýt xoa khi phải dồn con cặc qúa khổ của tôi vào lồn chị. Thân thể Như Quỳnh mệt nhoài nhún nhẩy trên người tôi. Tôi và chị đều mệt nhưng bù lại chúng tôi lại thỏa mãn về mặt tinh thần. Nhìn Như Quỳnh, một mỹ nhân, một người chị có sắc đẹp thùy mị dịu dàng đang ra sức nọc sữa tôi làm tôi nứng kinh khủng. Mùi xạ hương quyện lẫn với mùi lotions bốc vào mũi tôi làm tôi say mê. Tôi gồng mình và tưởng tượng những hình ảnh quyến luyến ấy. Tôi ra. Tôi bắn mạnh dòng tinh dịch vào lồn chị. Nó chảy và bắn sâu hơn bao giờ hết. Như Quỳnh lúc bấy giờ cũng thiệt phê quá.. Nàng vùng vẫy nhấp nhô những cú chót và nàng rú những tiếng hoang dại. Á ahahahưưu Sướng…Ấy…Ôi…ahahahahha..nựng nựng nhanh lên đi bàng….Ưưưu…A,…Một bãi nước đục từ hai háng nàng chảy ra… Tôi và chị Như Quỳnh đã thỏa mãn. Chúng tôi dìu dắt nhau về phòng ngủ của chị. Ðêm đó, có chị, tôi thiệt hạnh phúc.
Thời gian ở bên chị Như Quỳnh thấm thoát đã ba tháng. Ở bên chị, tôi thấy thật hạnh phúc. Nhưng sao, tôi thấy chị vẫn không được vui và thường hay thẫn thờ. Rồi, một hôm khi tôi trở về thì Như Quỳnh không còn ở đó nữa. Tất cả tôi có thể tìm được là một bức thư chị viết cho tôi:
Khi em đọc bức thư này thì chị không còn ở bên em. Chị phải ra đi dẫu lòng chị không muốn. Trong mấy tháng bên em chị rất vui và hạnh phúc. Nhưng em biết chăng cũng trong thời gian đó sự mặc cảm loạn luân cứ luôn bám theo chị. Em ngây thơ vô tội nhưng em đã trở thành gánh nặng của chị. Sự nghiệp chị đang lên cao mà chị phải tốn rất nhiều thời gian gầy dựng. Chị không nỡ đem sự nghiệp ấy văng bỏ để đổi lấy một mối tình đầy tai tiếng này. Danh vọng đã làm chị mất đi cả bản thân…và mất đi em. Chị xin lỗi em.
Chị Quỳnh,
Ðọc xong lá thư, lòng tôi chán nản vô ngần. Tôi xé lá thư cũng như tấm chi phiếu ,000 đính kèm. Tôi rời khỏi căn flat và lao mình vào một chân trời mông lung. Thấm thoát đã được ba tháng tôi chôn vùi bản thân tôi. Tôi nhớ chị Như Quỳnh, nhớ những thời gian sống bên chị. Tôi trách bản thân tôi vô dụng, không đủ sức giữ chị lại. Tôi lang thang khắp phố phường, nhậu nhẹt liên miên và coi thường mọi việc. Cho đến một hôm, trong lúc tôi lang thang đến một trạm xe lửa ở một vùng phố xa lạ, tôi đã trúng cú sét ái tình. Tại đó, tôi gặp một thiếu nữ mà suốt cuộc đời tôi không quên dung nhan thanh tú của nàng. Nàng là một thiếu nữ Á Châu xinh đẹp. Nàng mặc một chiếc quần ka ki màu xám bọc lấy đôi chân trường túc của nàng. Phần trên là một chiếc áo thun đen để lộ phần ngực. Khoát trên chiếc áo thun ấy, là một chiếc áo adidas 3 sọc trắng. Trên cổ nàng là một sợi dây chuyền hình trái tim. Ðiểm đẹp nhất của nàng, là một mái tóc nhuộm màu nâu lạt và khuôn mặt lạnh lùng của nàng. Tôi bị thu hút bởi làn da trắng, dễ nhìn, hai má đều đặn và cặp môi mỏng có duyên. Tóm lại, vẻ đẹp lạnh lùng và băng thanh của nàng trong bộ trang phúc hợp thời trang đã làm tôi ngưỡng mộ nàng. Rồi chuyến tàu ga bên kia đã đến và nàng bước vào con tàu. Xe ga đã rời bến khá lâu mà tôi vẫn lưu mãi hình bóng người con gái mỹ miều ấy.
Tôi bắt đầu thay đổi từ ngày ấy. Suốt một tháng trời, tôi đã đợi ở trạm xe lửa để mong thấy được bóng hình thiếu nữ xinh đẹp ấy. Nhưng tôi không thấy nàng ta xuất hiện nữa. Có thể nói cô ấy như một nàng tiên, hiện và mất chỉ trong giây lát. Tôi buồn nhưng tôi không nản lòng. Tôi vừa đợi, vừa trở về trường đại học, học hết nghành nghề thuật mà tôi đang học ở hai năm cuối. Tôi tự nghĩ, nếu sau này, có gặp lại cô ấy, thì tôi cũng phải là một người có nghề có nghiệp để tương xứng với cô. Tưởng đâu chuyện đời không dễ dãi như tôi nghĩ. Nhưng, dè đâu. nửa năm sau, tôi đã gặp lại người con gái tôi mong đợi. Một lần vào lớp, cô giáo giới thiệu Thanh Thảo là một bạn học nữ mới sẽ gia nhập khóa học này. Tôi bỡ ngỡ vì Thanh Thảo nào có ai khác hơn là cô gái tôi đã gặp ở trạm ga. Tôi muốn tiến đến làm quen, thì nàng đã bị bao bọc bở những đám bạn trong lớp. Tôi hơi khó chịu, nhưng tôi không trách họ. Quả thật sắc đẹp của Thảo có thể làm điên đảo bất kỳ gã con trai nào kể cả tôi. Họ bu quanh lấy nàng cũng là lẽ thường, và huống chi Thanh Thảo đâu phải là gì của tôi. Tôi cúi người xuống chú tâm vào tiết học mặc kệ cái nhóm ồn ào ấy. Tuy vậy, thỉnh thoảng tôi ngước đầu lên nhìn về họ thì lại bắt gặp ánh mắt Thanh Thảo dòm tôi. Ðỏ mặt, tôi cùigầm xuống mà giả bộ chăm chú nhưng thật ra lòng tôi rối tơi bời.
Thời gian trôi qua vậy đã được một tuần, từ miệng bạn, tôi hiểu rõ hơn về Thảo. Thảo có gia đình ở Canada, nhưng nàng tự di dân qua đây vì tính thích tự lập. Nàng đã từng làm model cho những tạp chí khá nổi và nàng kiêm luôn việc pha rượu của một quán bar khá sang trọng. Thanh Thảo vừa tròn 19 tuổi. Có một nét đẹp mê hồn, lại trẻ trung có tài, và dĩ nhiên Thanh Thảo có nhiều kẻ đeo đuổi. Nhưng sao, không ai thấy nàng cặp bồ. Hỏi nàng, Thảo chỉ nói chưa gặp được ý trung nhân. Càng hiểu rõ về Thảo, tôi cảm thấy rất khó có cơ hội làm bạn trai nàng. Nhưng tôi hài lòng với hiện tại, vì tôi có dịp nhìn thấy nàng mỗi ngày. Ðối với tôi, đó đã quá đủ rồi!!!
Một buổi chiều, tôi ngồi trước sân cổng đại học, nhìn về chân trời hoàng hôn, tâm hồn thật thư thản. Trời bấy giờ đã vào thu, nhìn từng ngọn lá vàng là tà trong ngọn gió, tôi thấy cảnh vật có tình. Hứng chí, tôi lấy bút giấy, và bắt đầu vẽ. Ngọn bút tôi linh hoạt, chẳng mấy chốc đã vẽ xong cảnh. Nhưng tôi thấy chưa hài lòng, đầu óc tôi vừa liên tưởng đến hình ảnh Thảo đang bước dài trên con đường lá vàng ấy, và tay tôi cũng di động liên tục. Cuối cùng, tôi đã vẽ xong. Tôi mỉm cười thở phào. Từ ngày tôi gặp Thảo, những bức họa nào tôi vẽ cũng về nàng. Nhưng bức này là đẹp nhất, có lẽ vì tôi đã chọn đúng bối cảnh cũng như màu sắc để tô thêm nét đẹp nàng.
– Bức tranh tuyệt vời quá, Bàng ạ!!
– Vậy sao??
Tôi đáp mà không thèm quay đầu lại, chắc có lẽ là đứa gái nào thấy tôi lãng mạng vẽ tranh nên mò tới làm quen thôi mà, tôi nghĩ, gí chứ chuyện này đã quá quen thuộc rồi cô bé.
– Thiệt mà, em không dè anh vẽ em đẹp quá, ngoài đời em không đẹp bằng đâu!!!...