Truyện sex Lần đầu sex
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 5664
Chia sẻ:
Lớn lên tôi mới biết cô Xuyến chẳng liên-hệ huyết-thống gì với gia-đình tôi cả.
Sở dĩ tôi gọi là cô, bởi nghe Bố, Mẹ tôi gọi như vậy. Giả tỉ như khi cần sang nhà cô Xuyến mượn vật gì, Mẹ tôi thường nói:" Con chạy sang nhà cô Xuyến..."
Nhà tôi cách nhà cô Xuyến bằng hàng rào hoa Quỳ. Cây hoa Quỳ mọc rất nhanh và sinh-sôi nẩy nở rất chóng, lại cho lá rất nhiều. Vì vậy những bụi của chúng rất rậm-rạp, cành lá đan vào nhau có thể che được nắng, tránh được mưa. người đi bên ngoài không thể thấy được nếu có người núp trong bụi. Cả hai nhà đều hướng mặt ra đường, được ngăn bằng hàng tre tươi bốn mùa xanh um. Lại có cổng chống lên vào ban ngay, sập xuống ban đêm. Vì vậy muốn sang nhà cô Xuyến, tôi thường chui qua hàng rào hoa Quỳ như là lối tắt để khỏi phải đi ra ngõ trước, rồi lại phải qua cổng chống của nhà cô mới có thể để vào nhà cô được.
Vì thuộc miền quê, nên chung quanh mỗi nhà đều có vườn trồng ít loại cây ăn trái. Bởi vậy, trước khi kiếm chỗ chui qua hàng rào hoa quỳ, tôi phải đi qua vườn cây. Cho đến khi sang đất nhà cô Xuyến, tôi còn phải lần theo con đường nhỏ trong vườn nhà cô, rồi lên tiếng gọi. Khi thấy bóng cô thấp-thoáng ngoài hiên, tôi hét lớn những điều Mẹ tôi dặn.
Cô Xuyến trắng-trẻo, khuôn mặt bầu-bĩnh, tóc mượt như nhung, dài quá lưng quần. Đôi mắt cô rất đẹp, lúc nào cũng mơ-màng. Cô không nhai trầu như tục lệ làng tôi thuở đó, nhưng môi cô lúc nào cũng đỏ như son. Dĩ nhiên, thuở 12 tuổi làm gì tôi biết được cô đẹp như thế nào và biết được mắt cô mơ-màng làm sao cùng môi cô ươn-ướt giống như son hay không? Chẳng qua, tôi loáng thoáng nghe những người lớn nói với nhau như vậy.
Cô mồ-côi cha mẹ, trong nạn đói năm Ất Dậu. Vì vậy, bà Lĩnh là Dì đem về nuôi-nấng. Cho đến bây giờ tôi cũng không biết tên thật của bà Lĩnh là gì? Bởi làng tôi thường gọi tên người con đầu thay cho tên bố, mẹ. Vì bà có người con trai tên Lĩnh. Có thể nhà bà Lĩnh khá nhất trong xóm, vì là nhà gạch, lợp ngói lại có sân gạch trước nhà để phơi lúa, phơi khoai hoặc các thứ đậu. Một góa phụ với người con trai mà có cơ-ngơi cùng lợi-tức như vậy, phải kể thuộc loại giầu có ở miền trung rồi. Đã vậy, bà Lĩnh còn cho vay nợ lãi nữa ! Chỉ tiền lãi bà cho vay đã đủ mẹ con bà chân chẳng lấm bùn, tay không bị thấm nước rồi.
Mang tiếng là người bảo-bọc cháu, nhưng cô Xuyến chỉ là đứa ở không công. Ngoài việc làm trong nhà. Từ lo cơm nước, giặt quần áo đến mang những trái cây trong vườn đến chợ bán, cô Xuyến phải đi thu tiền nợ khi đến kỳ-hạn. Chuyện này mới nghe qua tưởng là việc dễ, nhưng không đơn-giản chút nào? Trước khi đi, bà Lĩnh đã dặn đi, nói lại là bằng cách nào cũng phải đòi cho bằng được số tiền vốn lẫn tiền lãi. Đã mấy lần cô Xuyến không thể đòi được nợ là đã bao lần bà Lĩnh riếc-móc, xỉ-vả thiếu điều cô Xuyến muốn bỏ đi, dù cho phải làm kẻ hành-khất nơi đất khách quê-người. Mà những lần chửi bới như vậy, bà Lĩnh bắt ghế ngồi trước sân gạch, gần cổng chống ngoài ngỏ. Giọng bà oang-oang khiến cả xóm đều nghe. Cũng có thể bà lấy tiếng chửi cô Xuyến để nhắn-nhe người bị nợ và cũng có thể bà khoe-khoang sự giầu có của bà chăng?
Một điều lạ là, trong làng ai cũng biết bà cay-cú, nói càn, nói hỗn, nhưng ai cũng đến năn-nỉ, lạy-lục mượn nợ của bà cho bằng được. Và hình như chưa ai chạy nợ được với bà. Có kẹt hoặc túng bấn lắm, thì cũng phải chạy đầu nọ, vá đầu kia trả cả vốn lẫn lãi cho bà. Vì đến ngày hẹn, bà mang manh chiếu đến trước nhà con nợ. Nếu trả thì mọi chuyện đều êm-xuôi, vui-vẻ và bà còn nhắc nhở cho mượn thêm! Ngược lại, bà nằm thẳng cẳng trước cửa nhà, trùm manh chiếu rách... Rồi bà réo tên con nợ ra, bà kể lể từ đời ông, đời cha không thiếu một điều gì. Nhiều người thấy bà làm quá, đã thượng cẳng tay, hạ cẳng chân với bà...! Thì lại chỉ mua thêm khốn-khổ cho bản thân và gia-đình ? Vì ngoài tiền nợ và lãi của bà, có giấy trắng, mực đen... lại còn thêm tiền đả thương bà nữa. Cứ vậy, làng xã "gông" đầu người ấy lại... chỉ có nước bán nhà, bán đất để chạy-chọt, lo-lót. Vì vậy bà Lĩnh càng tác-oai, tác-quái mà không ai làm được gì bà? Và lại, bà có làm thiệt-hại ai điều gì đâu. Nợ của bà thì bà đòi, không trả cho bà thì bà la, bà chửi là đúng rồi. Hơn nữa, chính những người đó đến lậy-lục, năn-nỉ bà kia mà !
Sống trong một gia-đình bị làng xóm đàm-tiếu như thế, khi chưa hiểu biết thì có thể, nhưng khi đã trưởng thành thì cô Xuyến cảm thấy khó chịu lắm. Bởi vì những thiếu nữ đồng tuổi cũng lánh xa cô Xuyến. Mà chính bà Lĩnh cũng không muốn cô Xuyến bước ra khỏi cổng chống để đánh bạn với ai! Vi vậy, tôi là đứa bé lại được cô kể lể và khóc than cho số-phận .
Lệ thường chúng tôi gặp nhau ở giữa bụi hoa Quỳ. Như đã nói ở trên, tuy là hàng rào nhưng chúng mọc không có hàng lối và quấn-quít vào nhau rất rậm-rạp. Có một vài chỗ tôi đã len người vào bẻ những nhánh nằm ngang, mọc dọc để thành một chỗ ẩn-núp rất kín đáo. Người đứng bên ngoài không thể nhìn thấy người bên trong. Mục đích của tôi thuở đó là để trốn mấy đứa anh, mấy đứa chị con ông bác khi bọn chúng đến nhà tôi chơi trò "trốn bắt" hoặc để trốn những lần bị Bố đánh đòn. Chỗ tôi làm ổ "dung thân" lại gần cái giếng của nhà bà Lĩnh. Nhờ nước tắm, rửa chảy theo mưong dọc theo hàng rào, nên chỗ này càng um-tùm và rậm-rạp hơn nhiều chỗ khác. Tôi cũng đã "bật-mí" chỗ này với cô Xuyến, vì vậy nhiều lần cô Xuyến đứng bên ngoài gọi tôi về, khi Mẹ tôi nhờ cô kiếm hộ.
Chiều hôm đó, tôi chui vào với nửa cái banh đa, đang ngồi "thưởng-thức" cái hương-vị thơm và tiếng kêu ròn của bánh. Tôi chợt ngừng nhai. Từ cửa sau nhà bà Lĩnh, cô Xuyến đang bước về hướng giếng, tay cầm cái thau nhỏ. Cô lấy gầu, kéo nước đổ vào thau, cô ngồi xuống thả lọn tóc vào thau... để gội đầu.
Lúc này, bóng chiều đã đậm... bầu trời mờ dần...và tối dần. Tuy vậy, tôi vẫn còn thấy loáng thoáng thân người cô Xuyến, qua lớp áo phin trắng dán sát vào da. Cô cuốn cao suối tóc, cột gọn phía sau gáy. Nước thấm qua làn vải, chảy dài theo thân người. Cô lại lấy gầu, kéo thêm nước và xối từ ngang vai. Màn nưóc vừa trôi xuống, áo cô càng bó sát vào thân-thể tiệp theo làn da trắngvà vùng ngực của cô vươn lên... làm tôi tò-mò, nín thở .
Dù 12 tuổi, nhưng là đứa bé sống ở thôn-dã, nên tôi vẫn còn ngu-ngơ những chuyện khác. Nhưng chuyện ngồi yên, nhìn trộm cô Xuyến tắm, tôi lại ma-mãnh quá sức. Tôi dán mắt vào thân người cô Xuyến và không dám nhích người, chỉ sợ cô Xuyến nghe được tiếng động... thì uổng của Giời...? Có lẽ bóng chiều chạng-vạng làm cô Xuyến không e-ngại, cô cởi áo để kỳ-cọ trên vai, trên cổ và trước ngực. Chao ôi! Hai bàn tay của cô chà-xát hai quả vú khiến tôi bị kích-thích, trong người tôi rần-rần, tim đập mạnh và tôi phải hít vào thở ra thật dài. Hình như, tôi cảm thấy có gì vướng mắc trong cuống họng thì phải?
Tôi quên chưa nói với các bạn là, lúc đó cô Xuyến khoảng 16 tuổi. Không biết những nhà-văn tả sắc đẹp và hình-dáng mượt-mà của đàn bà như thế nào? Nhưng với tôi lúc ấy, cô Xuyến đẹp như tiên-nữ trong tranh. Thân người cô thon thả, nước da trắng, hai vú tròn, vươn về phía trước, eo lưng nhỏ-gọn. Đã vậy tay cô cứ xoa lên, xoa xuống hai vùng ngực. Có vẻ như cô đang mơ tưởng hoặc thèm khát một bàn tay nào mơn-trớn trên hai quả đào của cô?
Cho đến khi bóng tối không còn nhìn rõ mặt người, cô vào nhà. Như có lực gì đó xui-khiến, tôi chui ra khỏi bụi hoa Quỳ, nhón gót theo sau. Cô đẩy cửa nhà bếp bước vào. Tôi đứng bên ngoài đang nặn óc, lấy cớ bước vào để không bị cô quở-trách. Xin được mở ngoặc chỗ này là, cô Xuyến được bà Lĩnh cho ở dưới bếp, còn trên nhà chỉ dành cho bà và anh Lĩnh, đóng ngoặc. Đợi một chốc, thấy có ánh đèn trong bếp. tôi rón-rén bước đến cửa, lên tiếng: ...