Truyện sex Khu Trọ Không Yên Tĩnh
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 5143
Chia sẻ:
Ả nở nụ cười thật tươi chào hắn, mặc cho hai mí mắt sắp dính chặt vào nhau, không quên đánh mắt về phía hắn rồi buông vội câu chào
- Em lên phòng đây, anh đi về cẩn thận nha, gặp anh sau nha, cảm ơn anh vì đã cho em những phút giây vui vẻ.
Nếu là một cô gái bình thường, chắc hẳn những chàng trai đang cưa cẩm khi nghe được câu đó như là một lời đánh tiếng (Truyen sex từ: Thehe9x.Mobi), rằng em quan tâm tới anh, và rằng em có thích anh. Có chắc không, hắn cũng có cảm xúc như thế, không ai biết được, chỉ thấy môi hắn một nụ cười thoáng qua.
Có thể hắn đang nhầm tưởng, hoặc đang hiểu sai ý của ả. Cuộc gặp sau với ả, có chăng là ở trên giường của một khách sạn nào đó. Bởi cái nghề này dạy ả biết cách chiều lòng khách, biết làm vừa lòng khách, biết dùng lời lẽ hay cử chỉ để vuốt ve khách. Biết đâu đấy rồi họ sẽ trở thành những ông khách hàng ruột của ả.
Ả lên phòng, trút bỏ xiêm y, bước vào nhà tắm. Ả là người sạch sẽ, ả thích đứng dưới vòi hoa sen, để cho những dòng nước ấm áp tràn xuống khắp cơ thể, cuốn trôi đi những mệt mỏi, gột rửa được phần nào những tủi nhục trong đời.
Ả chẳng khó khăn để chìm vào trong giấc ngủ, một ngày sống cho riêng mình đã kết thúc.
Hắn trở về trong miên man suy nghĩ, bản tính hắn đã muốn làm gì làlàm đến cùng. Hắn muốn tìm hiểu về ả, để thỏa mãn những thắc mắc, giải đáp những câu hỏi chưa có lời giải về ả và hắn sẽ làm mọi cách để đạt được mục đích của mình.
Dư vị đêm noel vẫn còn lẩn khuất đâu đây, hình ảnh ông già noel cùng những chú tuần lộc vẫn hiện hữu trên từng con phố. Tất cả như muốn níu giữ chút dư vị còn sót lại.
À, mà còn chờ đến đêm giao thừa chào đón năm mới nữa chứ. Một tuần lễ cuối cùng của năm, có lưu luyến thì lưu luyến nốt đi, có tiếc nuối thì tiếc nuối nốt đi. Để cho tất cả trôi dần vào dĩ vãng, chào đón năm mới với hy vọng sẽ thuận buồm xuôi gió.
Với ả, đêm noel đã là kết thúc cho tuần lễ cuối cùng của năm. Công việc không cho phép ả nghỉ lâu hơn nữa, nhất là vào dịp cuối năm này. Những lễ tổng kết cuối năm, những cuộc tiệc tùng nhậu nhẹt từ sáng đến đêm, hết ngày này đến ngày khác. Và lẽ dĩ nhiên, sau những cuộc nhậu tưng bừng của phần người thì những con thú bắt đầu trỗi dậy. Và điện thoại của ả sẽ rung lên hoặc sẽ rung lên từ trước khi chúng được bắt đầu.
Kể từ khi tú bà Xuân vận đồ trang sức hình số tám trên tay, cũng là lúc ả ý thức mạnh mẽ được rằng, những lo sợ của ả trước kia dần sẽ thành sự thật. Ả phải gấp rút thoát khỏi con đường không lối ra này và những dự tính bấy lâu phải mau chóng được thực hiện.
Ả ý thức được một điều, không quan trọng là bạn làm gì mà quan trọng bạn làm nó với ai. Khi bạn lên giường với bất kể những ai có nhu cầu, đơn giản, xã hội nghĩ bạn chỉ đơn thuần là một con điếm, việc lên trại phục hồi nhân phẩm là điều hoàn toàn có thể xảy ra. Khi bạn lên giường với đại gia, hay quan chức có quyền … thì bạn là chân dài và họ lấy lý do gì để bắt bạn, chỉ vì bạn cặp kè vs đại gia ư, nực cười, dù mục đích cuối cùng cũng thử hỏi có khác nhau. Nhưng xã hội này là vậy
Không ai biết chi tiết ả làm thế nào và tiêu tốn bao nhiêu tiền để tiếp cận với tầng lớp phía trên kia. Chỉ biết rõ một điều rằng, mất một khoảng thời gian tương đối, ả hay lên những nhà hàng, khách sạn, những tụ điểm mà giới lắm tiền nhiều của thường hay lui đến. Với dáng vẻ bề ngoài quý phái, thân hình khiêu gợi, đôi mắt liếc đung đưa gợi tình, thử hỏi mất bao lâu để ả nằm gọn trong vòng tay của một đại gia nào đó. Ai biết rõ
Chỉ biết giờ đây, ả cũng không nhớ rõ là mình đã cặp kè với bao nhiêu đại gia. Bao nhiêu bản hợp đồng tình ái được ký kết. Chẳng nhớ rõ.
Nhưng cũng phải nói đến, một phần do cơ may ả gặp được người mẫu Mai Phương, người góp công không nhỏ giúp ả tiếp cận được với tầng lớp thượng lưu. Và giờ chị là một trong những người chị, người bạn thân thiết của ả.
Thông thường chỉ là những bản hợp đồng ngắn hạn, cũng chỉ được vài tháng khi ông khách tìm kiếm được những mảnh đất mới để khám phá, hay khi đã thỏa hết những trò vui thì cũng là lúc bản hợp đồng kết thúc.
Có dài lắm thì được nửa năm, và cũng chỉ có một lần duy nhất, khi ả cặp kè cùng với ông khách Việt kiều về Việt Nam tìm kiếm cơ hội đầu tư. Cũng là lần duy nhất không có một bản giao ước bằng mồm đi kèm
Đó là lần khi ả cặp kè cũng Phan Nguyen - ông khách Việt kiều. Phải nói ổng là một người cực kỳ giàu có và tâm trí luôn hướng về quê mẹ Việt Nam.
Ông muốn mang tiền về đầu tư, giúp ích cho quê hương. Gần một năm, là khoảng thời gian ông đi lại giữa Việt Nam và Mỹ. Và tình cờ gặp ả trong hội thảo xúc tiến đầu tư Việt Nam – Hoa Kỳ, khi đó ả đang cặp kè với một đại gia xuất khẩu thủy sản, đi dự hội thảo với tư cách là thư ký của hắn.
Những tâm sự, nỗi niềm, những kỳ vọng được Phan Nguyen chia sẻ cùng ả. Ả chăm chú lắng nghe, thấu hiểu nỗi lòng của ông. Ông mặc sức giãi bày, ả kiên trì lắng nghe. Và sau đó, những chuyến đi trên đất Việt của ông luôn có hình bóng ả. Kể cả những chuyến đi tìm kiếm thị trường hay những chuyến đi từ thiện.
Tuy nhiên, những chính sách kinh tế ở quê mẹ không phải là nơi thích hợp cho những dự tính đầu tư của ông. Những khoản đầu tư không thể trực tiếp giúp làm giàu quê hương, mà rất có thể sẽ làm giàu cho một số cá nhân nào đó.
Tiếc nuối với những toan tính không thể thực hiện, tuy rằng ông không thể giúp ích cho quê hương, nhưng ông cũng kịp góp phần nào đó giúp ích cho những đồng bào. Và riêng đối với ả, ông hào phóng để lại căn hộ cho người đã cũng ông lặn lội trên khắp đất Việt Nam trong suốt quãng thời gian qua. Ả tiếc nuối cho ông, tiếc nuối cho đất nước.
Còn những hợp đồng “thuê người đẹp” cùng đi dự tiệc, tiếp khách diễn ra một cách thường xuyên hơn và tất nhiên, sau đó sẽ là những chuyện xảy ra trong khách sạn, giữa hai người với nhau để hoàn tất bản hợp đồng.
Trái với lẽ thường, không phải khách đi tìm ả, mà là ả đi tìm khách. Những số điện thoại ả nhẹ nhàng dúi vào tay những ông khách, chứ không phải nó được truyền tay nhau như mớ rau ở ngoài chợ. Và ả biết, nếu nó được truyền tay nhau, thì cũng gói gọn sẽ là một đại gia nào đó.
Và đến thời điểm hiện tại, ả đã hợp thức hóa được cái nghề ả đang làm. Tuy rằng trong thâm tâm ả, nỗi nhục khi phải mang lên mình cái nghề này chẳng giảm sút được chút nào. Nhưng đánh lừa được cặp mắt của xã hội cũng là một thành công.
Nếu như nói, ả đã hoàn thành những dự tính của mình, đã thoát khỏi những nỗi lo sợ mơ hồ như trước kia, thì có chăng cũng chỉ đúng được một phần.
Những tưởng cuộc sống chân dài sẽ mang lại cho ả một món tiền lớn, nhưng đâu có “siêu lợi nhuận” như lời người ta vẫn đồn thổi. Hoặc có chăng, là do ả không biết cách vòi vọc để những đồng tiền từ các tay đại gia kia chảy vào túi mình.
Đúng thôi, đó không phải là tính cách của ả. Ả dùng thân thể khiến họ tự nguyện trao cho, chứ tuyệt nhiên không mở mồm đòi hỏi thứ này thứ kia. Nếu may mắn gặp được ông khách thoáng tính, thì ả sẽ kiếm được món hời. Còn nếu không, ả sẽ chẳng nhận được gì ngoài khoản tiền như đã giao ước, có chăng chỉ chênh lệch không đáng kể. Chưa kể đến những khoản chi cho mỹ phẩm, nước hoa hay quần áo, giầy dép… những vật dụng thiết yếu trong nghề.
Ả không thể mãi gắn bó với cái nghề này được, đến một lúc nàođó, khi tuổi xuân qua đi, khi thời gian làm phai mờ sắc đẹp của ả, khi những bản hợp đồng tàn phá dần thân thể ả, đến khi nó không còn đủ tiêu chuẩn trong những cặp mắt kia. Đến lúc đó chẳng nhẽ ả phải đứng đường kiếm ăn sao. Hơn nữa, ả không thể mãi mãi mang trong mình nỗi nhục khi khoác lên mình cái danh hiệu “chân dài” này được....