Truyen SEX khieu dam cô gái siêu quậy
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 6498
Chia sẻ:
Hai đứa đi ăn cơm bụi về. Cởi quần áo ra đi cho đỡ nóng. nam cởi hết, chỉ còn cái sịp trên ngưòi. Lan cũng chỉ còn cái coocxêvà quần lót. Ra ngoài ban công ngồi cho nó mát . tý nữa m ình xem vợ chồng hàng xóm địt nhau. Chờ một chốc, vợ chồng hàng xóm mới đi đâu về.Lão chồng sau khi sập cửa xong, kéo vội vợ ra ban công “Cho anh ấy đi. Anh khó chịu lắm rồi” Lão kéo vội quần xuống, để lộ ra cái buồi cứng nhắc, to đùng. Lão ôm ngang hông vợ, tụt quần xuống, ấn vội buồi vào rồi cứ thế mà dận “Từ từ đã, anh nứng đến thế rồi cơ à” Lão không nói gì, dận lấy dận để. Lão huỳnh huỵch được không một phút thì bật lên tiếng rên rồi ngừng lại, thở hổn hển. Lão rút buồi ra. Lúc này buồi lão không còn cương nữa, đang từ từ sun lại. Lão cúi xuỗng, cởi nôt mấy cái quần đang còn vướng ở đầu gối rồi cởi nốt áo ra.
- Nghỉ tí đã rồi tý nữa anh cho em sướng. Vừa rồi anh nứng quá, không chịu được.
Lão cởi quần áo vợ rồi kéo vợ nằm xuống, đặt tay lên vú vợ, mắt lim dim, thở nhè nhe.. Được một lát, bàn tay chuối mắn của hắn bắt đầu xoa xoa ngự? vợ rồi bóp chặt lấy vú vơ.. Vợ lão cũng đưa tay xuỗng, dự?g buồi lão lên rồi xóc xóc. Buồi lão bắt đầu cửng lên. Lão xoay vợ lại, để vợ lão ngậm lấy buồi lão mà nghịch, mà bú. Còn lão úp lồn vợ vào mồm mình mà bú. Hai tay lão ôm ghì lấy mông vơ.. Cứ bú được một lúc, vợ lão lại nhả ra để rên. Tiếng rên mỗi lúc một gấp gáp. Rồi không chịu được nữa, vợ lão trườn dậy, ngồi lên trên bụng lão, đút buồi vào mu con rùa rậm rì của mình. Bà vợ lão nhấp nha nhấp nhổm, hai môi lớn khép chặt lấy buồi chồng. Buồi lão cứ theo nhịp chạy ra chạy vào thun thút. Vợ lão ngừng lại, thôi không dận nữa mà đánh sang hai bên. Đến chỗnào xem chừng tạo khoái cảm nhiều nhất thì vợ lão nghiến răng, ghì chặt chồng, ấn buồi vào thật sâu. Lão để vợ dày vò buồi mình một lúc thì ngồi dậy, rút buồi ra để gần môm vợ rồi xóc xóc. Vợ lão mồm há to, chờ đợi lúc những giọt tinh bắn. Được một lát, từ đầu buồi lão bắn tinh dịch ra ồ ạt. Vợ lão hứng hết những giọt tinh đó rồi nuốt. Lúc tinh đã bắn hết mà buồi lão vẫn còn giật giật. Vợ lão lè lưỡi liếm những giọt tinh còn sót lại ở đầu buồi. Buồi lão săn dần rồi tuột ra khỏi mồm vợLão nằm xuỗng, thở hổn hển.
- Anh ơi, em còn chưa sướng. Vợ lão nói nhưng lão mặc kê, nằm xuống và nhắm mắt lại, lăn ra ngủ. Xoan lấy tay xóc xóc buồi chồng rồi lấy mồm bú, liếm không ngừng. Nhưng buồi vẫn săn lại, không cửng lên được. Không làm gì để buồi lão cứng trở lại, bà vợ bèn vào trong nhà ,lấy ra quả dưa chuột rồi đút vào lồn mình, cứ thế chọc ra chọc vào…
HếtNhững dòng chữ của đứa con
Truyen loan luan Năm nay tôi được một6 tuổi. Tôi là một đứa con trai bịnh hoạn, trí óc tôi không được bình thừơng . Có những lúc tôi rất tỉnh táo như bây giờ, tôi có thể suy nghĩ như một người bình thường, tôi có thể nhớ lại được tất cả mọi chuyện trong quá khứ, nhưng chuyện xảy ra từ rất lâu, thật lâu về trước, rành rẽ từng chi tiết, nhưng bất chợt trí óc tôi bỗng biến mất.
Mẹ tôi nói lúc đó tôi không còn biết gì cả, như một người mất hồn. Tôi đi ra đi vào trên tầng lầu thứ ba cuả căn nhà. Trí óc tôi hoàn toàn trống rỗng …
Tôi phải kể lại chuyện này, tôi phải viết lại những gì đã xảy ra trong cuộc đời tôi. Tôi không muốn viết lại như một hồi ký. Tôi đâu có gì để viết lại đâu, nhưng tôi chỉ sợ nếu tôi không ghi lại những gì mà tôi còn nhớ được bây giờ thì đến một lúc nào đó, tôi sẽ không còn nhớ được gì hết và tôi sẽ không còn biết mình là ai nếu không có những dòng chữ này để nhắc nhở đến thân phận của tôi. Tôi sẽ viết những dòng chữ này rất chậm rãi, rất từ từ…khi nào trí óc tôi có thể suy nghĩ một cách bình thường như bây giờ, tôi sẽ cố nhớ lại những kỷ niệm từ trước dến nay và ghi lại thật trung thực, không để cho ai đọc cả, mà chỉ cho chính tôi, chỉ một mình tôi thôi.
Tôi là một đứa trẻ bình thường được sinh ra trong một gia đình trung lưu. Tôi đã có được đầy đủ những gì mà một đứa trẻ trong xã hội này mong muốn : gia đình êm ấm, ba mẹ tôi rất thương yêu nhau và tôi đã được cưng chiều, tôi đã có những món đồ chơi đắt tiền, hiếm hoi mà những đứa bạn phải thèm thuồng…tôi đã mặc những quần áo hiệu đắt tiền mà rất ít những đúa bạn trong lớp đã có, tôi đã được gởi đến những trường học
tốt nhất từ khi bắt đầu học mẫu giáo. Nói tóm lại hơi kiểu cách và cải lương một chút, có thể nói rằng : tôi được sinh ra đời dưới một ngôi sao sáng, trong sự ước muốn của tất cả mọi người và trong một hoàn cảnh kinh tế rất tốt của gia đình tôi mặc dù tình trạng chung của đất nước Việt Nam không được khả quan lắm, nếu không nói là nghèo khổ trong thời gian giữa những năm một980, thời điểm mà tôi đã được sinh ra. Ba tôi đã có những công việc làm ăn rất thuận lợi và đã mua được căn nhà hiện thời, căn nhà 3 tầng lầu trong một khu rất yên tĩnh trong khu vực hồ tắm Chi Lăng thuộc quận Tân Bình. Và cũng để ngừa trước những rủi ro có thể xảy đến trong những cuộc làm ăn của ba tôi, chuyện này co thể xảy ra bất cứ lúc nào trong nền kinh tế không ổn định cua xã hội Việt Nam lúc đó, ba tôi đã để cho bà ngoại tôi đứng tên căn nhà. Một số ngoại tệ cũng đúng tên bà tôi trong một trương mục tại một ngân hàng ngoại quốc, tôi không biết la bao nhiêu, nhưng đủ để cho gia đình chúng tôi tiếp tục sống một cách ung dung như khi ba tôi còn sống. Người ta đã giết ba tôi 6 năm trước, lúc đó tôi được một0 tuổi. Những người làm ăn buôn bán chung với ba tôi đã thuê người giết ba tôi. Bà ngoại và mẹ tôi kể lại như vậy khi công việc làm ăn buôn bán bị trục trặc. Không ai nói rõ cho tôi biết chuyện này. Mọi người đều muốn dấu kín và muốn quên đi chuyện đã xảy ra, muốn câu chuyện đi vào quên lãng để bớt đi sự suy nghĩ càng làm thêm đau khổ cho sự mất mát quá lớn trong gia đình chúng tôi. Nhúng tôi vẫn tiếp tục cuộc sống cuả tầng lớp người có tiền trong xã hội, tiền gởi về đều đều từ ngân hàng ngoại quốc để mẹ tôi có thể nuôi tôi ăn học thành tài và để mẹ tôi có thể sống nhàn hạ suốt cuộc đời của bà mà không phải làm lụng gì cả.
Truyen loan luan Tôi là một đứa trẻ kháu khỉnh, khỏe mạnh, sáng sủa. Trong lớp, tôi luôn đứng ở 5 hạng đầu, tôi có năng khiếu về văn và ngoại ngữ. Trong suốt những năm ở tiểu học và những năm đầu của trung học và ngay cả sau biến cố ba tôi chết, tôi vẫn là một đứa trẻ khoẻ mạnh và sự thay đổI, mất mát lớn lao đó không làm cho tôi bị ảnh hưởng quá nhiều đến tinh thần. Bắt đầu từ năm một3 tuổi, có sự thay đổi lần lần trong tôi. Trí nhớ của tôi bị giảm đi từ từ…thứ hạng trong lớp của tôi xuống đến gần cuối chỉ trong vòng một năm. Thể chất tôi vẫn bình thường, nhưng tôi hay quên và lần lần đưa đến trạng thái như bây giờ, rất ít khi tôi được tỉnh táo để ngồi suy nghĩ và viết được như thế này, mẹ tôi bảo tôi không biết tôi là ai và hành đông như một người mơ ngủ, không có thần. Tôi cũng không biết là mình như thế nào nữa. Trong vòng mấy năm trời, tôi đi hết bác sĩ này đến bác sĩ khác, hết nhà thương này đến nhà thương khác đến nỗi chuyện đi đến nhà thương khám bệnh đối với tôi coi như công việc hàng ngày. Tôi quen với những câu hỏi mà bác sĩ đã đặt ra cho tôi, tôi quen với những cái máy scan não to lớn, cồng kềnh rất mới mẻ mà chỉ ở nhà thương dành riêng cho người ngoại quốc mới có. Tôi quen với những sợi dây điện xanh đỏ chi chít gắn vào đầu tôi đưa vào một cái máy để hiện lên nhũng làn sóng trên màn ảnh. Tôi quen với những viên thuốc đủ màu, vừa nhỏ vừa lớn lộn xộn mà tôi bắt buộc phải uống một ngày mấy lần, cả chục viên, một cách đều đặn. Mẹ tôi bảo con chịu khó uống thuốc một thời gian sẽ hết, con chỉ bị suy nhược thần kinh thôi. Tôi chỉ biết thế và chẳng nghĩ đến điều gì khác, mà dù có muốn suy nghĩ đi nữa tôi cũng chẳng biết phải suy nghĩ gi cả, tôi đã nói là đầu óc tôi bây giờ ít khi được tỉnh táo lâu để có thể suy nghĩ trọn vẹn một chuyện gì, đang suy nghĩ là bị cắt đứt.. như vậy đó....