Truyện Sex Học Sinh - Cậu Học Trò Nghịch Ngợm
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 8614
Chia sẻ:
Ngồi trên xe cấp cứu đưa đi, nó nắm tay em, lạnh lắm… không cử động…. bình dưỡng khí cứ đậy lên mặt em, nó đau quá, thấy em mà nó đau quá…
Đến Chợ Rẫy, em được chuyển vào phòng Cấp cứu đặc biệt, chuyển sang phòng mổ. Nhưng cũng chạy đến, ngồi đó chung với nó…. Đợi….
Lâu lắm, chắc tầm hơn 8 tiếng, nó thấy các bác sĩ trong phòng mổ đi ra… gọi tên cha mẹ em, rồi nói
- Ca này nặng quá… chấn thương nặng vùng đầu, chúng tôi đã cố gắng hết sức.
- Nếu bệnh nhân tỉnh, hãy tranh thủ….. gia đình nên chuẩn bị…..
Nó, Nhung, ba mẹ em đều như đồng thời quỵ xuống, mẹ em ngất..
Nó ngồi bên giường em, đầu em băng bó..
- Thu à ! em tỉnh dậy đi, anh đây nè… huu… đừng bỏ anh nha em….
Ba em cũng khóc…. Ba em khóc, mẹ em cứ tỉnh thì khóc rồi lại ngất…
Trong tay em, vẫn cầm chắc CMND mới, chưa ai gỡ được tay em để lấy nó ra… nó nắm lấy tay em… nó khóc… Nhung ngồi sau nó, nước mắt đầm đìa….
6 ngày sau … ngày 8 tháng 5, em tỉnh lại…
- Hư… đau … quá…
Nó lao đến bên em, nắm tay em, nó khóc nhiều lắm…
- Thu à ! em tỉnh rồi… em đừng bỏ anh nha….
- Thu ơi ! .đừ…ng bỏ c…hị, đừ….ng bỏ a…nh H nha .e….m, em c…ố lên huuu..
Em nhìn mọi người, ba mẹ em lao vào…. Khóc… rồi ôm lấy em….
- Thu ơi ! con đừng bỏ ba mẹ nha con…. Thu ơi !
- Ba mẹ ! … c..o..n xin.. lỗi, Thu thều thào
Quay sang nó
- Em… xi.. n ..lỗi anh, … em không… đi … cùng.. anh … hết cuộc đời được rồi…, tha thứ .. cho.. em nhé
- Không… không … em sẽ khỏe mà… em đừng nói bậy….
- Không ! em biết mà… em… em mệt lắm.. em không th.. ể rồi…
- Đừng Thu ơi ! đừng bỏ chị lại … chị em.. mình ..đã nói.. sẽ sống … với anh ấy.. suốt đời.. mà… huu…
- Em không.. được .. chị ạ …
- Em đừng.. nói .. nữa…. cố gắng.. giữ sức.. cho khỏe….
- Không.. em phải.. nói…. Anh à… tha thứ.. cho em… kiếp sau.. em sẽ … là vợ của anh… xin lỗi… anh
- Không ! là anh … anh vô dụng…. huu… là anh….vô dụng…. anh không bảo ..vệ được cho em…. Huu…
- Kiếp sau em sẽ… đền .. đáp…. Cho ah…a….
- Thu ! không, Thu ơi …… xin lỗi em… anh yêu em mãi mãi….
- Em cũng … hự … yêu anh… mãi mãi…
Rồi cứ thế, em ra đi, em nhắm mắt, nhẹ nhàng ra đi, em để lại nói, để lại ba mẹ…. nụ cười còn mỉm trên môi em… nụ cười mà nó không quên được…
Đám tang trong con đường nghèo nàn, nhà cũng nghèo nàn, em nằm đó….
Lá xanh rụng xuống, lá vàng còn trên cây
Ai cũng chứng kiến, nó chưa là gì, chưa làm thủ tục gì…. Đeo khăn tang, nó ngồi lên linh cữu em,…. Khóc, bên cạnh nó…. Nhung cũng thẫn thờ….
- Anh có lỗi… với em…. Huuuu… Nó đã không còn thần sắc nữa, nó đã….
Lúc đưa em xuống huyệt, về bên kia… sau đó nó và Nhung ngồi đó, ngồi bên cạnh em… một đêm….
Bỗng nhiên ! tâm trạng lại ko muốn viết nữa…..
Như vậy kết thúc câu truyện ở đây, chia sẻ đển đó, cũng là chủ ý cần làm…
Chúc mọi người cuộc sống an lành.
Hy vọng vài năm sau, mười mấy năm sau, ta lại nhớ về hôm nay, nhớ về hôm đó, giấc mơ từ ngày xưa….
Ngày Thu ra đi, tâm trạng em và Nhung rất tệ, nay đã đỡ hơn.. hai đứa đã có nhà, có thể nuôi cha mẹ, với em Thu đã là vợ… em vẫn chăm sóc bên gia đình cô ấy tốt, một trong hai đứa em năm nay sẽ thi đại học….
Coi như tới đây, em đã hoàn thành quá trình mơ về giấc mơ ngày đó, nếu cuộc đời không có gì để nói thì sẽ không được đưa thành truyện, thực tế.. tất cả là hồi ký. Hồi ký Giấc Mơ Xưa !
Cám ơn ! ^boy^, nếu trong cuộc sống gặp được nhau, códuyên biết nhau, nhất định tôi sẽ giúp đỡ cậu hết sức có thể…. Cậu là người có suy nghĩ rất logic và rộng…
Cám ơn newman_LX cám ơn anh đã cho em lời khuyên để chữa đi cái tính gàn dở của mình, bao lâu nay em vẫn vậy….
cám ơn minhdegai, cậu là người duy nhất nói đúng trái tim tôi, kể từ lúc đọc comment này, tôi đã rất buồn, tôi quyết định kết thúc sớm câu chuyện này đa phần vì comment của cậu, cám ơn cậu…
Cám ơn mọi người đã đọc, mọi người đã chê, mọi người đã khen, mọi người đã đưa ra tâm trạng của mình khi đọc, để thấy được cuộc đời em
Nhắn nhủ đến mọi người, hãy quý trọng con người quanh mình, quý trọng con người bên mình, hãy yêu thương, hãy chăm sóc khi còn có thể. Nay sống mai chết, nay sum họp mai chia ly.
Câu chuyện chỉ là một dãy các hồi ký, nên có thể việc logic sẽ không được liên thông như các truyện được viết ra, nhớ đâu viết đó, chỉ là sắp xếp bằng tay các chữ để nó hợp lý hơn… xúc tích hơn…nếu ngồi bên nhau để nghe câu chuyện này…. thì còn khó mà hiểu hơn nữa……
Đời em không sướng, chỉ toàn là sóng gió. Bây giờ thì tạm ổn, nhưng chưa được coi là đã ổn. Còn dài, đường đời còn dài.
Quan trọng hơn, em vẫn để chế độ theo dõi Topic qua điện thoại, nên nếu có comment mới em sẽ cố trả lời cho các bác nếu có thể.
Thân mọi người ! Trân trọng !
GiacMoXua !Đoạn 21 : Vô Vọng
Khi viết đoạn này, cảm giác khi xưa còn nguyên, phải thẫn thờ một lúc, haiz….
Sau màn giỡn đùa khi tỉnh dậy, nó được cả 2 nàng nấu cho bữa ăn thịnh soạn, sau đó Thu về nhà thay đồ đi làm, nó cũng lên công ty xin nghỉ phép, gọi điện đặt vé xe đi trong buổi chiều.
Trưa nó quay trở lại phòng, Nhung đang nằm trên giường, nàng đang đọc gì đó… nó đã về, tắt máy xe từ bên ngoài dắt vào với ý định chọc ghẹo Nhung. Đứng bên ngoài cửa đang hé mở, Nhung vẫn say sưa đọc không dể ý cánh cửa đã hé ra tí xíu.
Nó lặng đi, cuốn sổ mà Nhung đang đọc, chính là nhật ký của nó, nó đứng bên ngoài cửa, cứ đứng đó, nhìn Nhung khóc hu hu khi đọc nhật ký của nó…
Dắt xe trở ra, nó ra ngồi quán CF nó hay ngồi gần chợ Nguyễn Thái Bình, uống 1 ly suy ngẫm, suy nghĩ, dự tính gì đó. Một phần nó cũng muốn dành cho Nhung một không gian để đọc nhật ký của nó, nhật ký của nó có thể giấu người khác nhưng với Nhung thì nó không cần, vì cuốn nhật ký đó chỉ có những kỷ niệm của nó và Nhung, khi bên nhau và cả khi chia xa.
2h nó trở về, Nhung đã ngủ, chắc khóc mệt rồi đây..
Đi lại giường, nó đặt nụ hôn lên trán em. Nó ngồi bên cạnh, ngắm em… hồi lâu sau, nó nằm xuống, đưa tay ôm em vào lòng, em cũng tỉnh dậy, dụi đầu vào ngực nó.
- Nhung à !
- Dạ
- Hứa với anh nhé ?
- Hứa gì ?
- Đừng làm điều gì dại dột nhé, đừng bỏ rơi anh lại trên cuộc đời này lần nữa nhé ? Hôm qua, em rất khác, em không phải là em.. em làm anh sợ…
- E…mm
- Hãy hứa với anh nhé !, nếu em không còn bên anh, anh không biết mình sẽ thế nào, mình có còn sống được hay không ?
- Anh không biết em đang suy nghĩ gì ? nhưng anh chỉ muốn nói điều đó.
- Vâng
- Thôi dậy đi, gần 3h rồi, chuẩn bị ra xe, anh đặt vé nhà xe Lữ Gia rồi
- Vâng
Nó và Nhung lỉnh kỉnh hai cái túi xách và 1 cái valy, nó gọi taxi đi ra bến xe Miền Đông.
Ngồi trên xe, chạy ban đêm thật mát hơn ban ngày, cảm giác của lần thi đại học lại ùa về, kỷ niệm thời thơ ngây, Nhung hồn nhiên hơn bây giờ…
Nhung ngủ trên vai nó, ngủ một cách yên lành.
Về đến nhà, mới 4h sáng, nó và Nhung đi bộ về nhà Nhung, từ đường cái vào nhà cũng không xa, chỉ khoảng hơn 2 cây số. Nhung muốn đi bộ, lâu rồi….
Thời tiết lạnh ở quê khiến nó thoải mái hơn, khiến tâm tình nó nhẹ nhàng hơn… Nó đang lo sợ điều gì đó..
Ba Nhung mở cửa, hân hoan nhìn hai đứa. Nhung ôm ba, khóc rất nhiều…
Nhung xuống nhà bếp, chuẩn bị cơm sáng cho nó và Ba, Ba Nhung ngồi đối diện với nó, đưa bàn tay chai sần ra, nó cũng đưa hai tay cho ông nắm, ông nói trong tiếng nghẹn…
- Cám ơn con… cám ơn con… cả gia đình này..
- Ba đừng nói thế, lâu nay con đã xem Nhung như vợ con. Con không lo được cho Nhung con còn chưa hết tội, ba đừng làm vậy với con....