Truyện Sex Học Sinh - Cậu Học Trò Nghịch Ngợm
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 8601
Chia sẻ:
-Hay thế này đi mày bảo chồng mày thôi việc ở chỗ đó đi qua công ty vợ chồng tao mà làm .lwong sẽ khá hơn.Đừng từ chối tao mời thạt tâm và cái này cũng xuất phát từ quyền lợi của vọ chồng tao .Chồng tao cần một kế toán có thể tin cậy được .tuyển vài người rồi nhưng không vừa ý ai cả.Thời buổi này tìm được một người vừa trung thực vừa giỏi chuyên môn khó quá đi.Nếu không phải vì ngại thì mấy hôm trước tao đã nói rồi .Nhận lời đi mà-Vân nắm tay Hằng nói đầy vẻ tha thiết
Hằng càng lúc càng ngượng mình đến đây vốn định xen vào chuyenj nhà người ta chọc ngoáy đôi chút ai ngờ Vân lại nhietj tình giúp đỡ mình
-Để tao nói với ông xã đã .Ông ấy không biết có đồng ý không nữa lão nhà tao nhiều khi bảo thủ lắm – Hằng cố nén niềm vui từ chối cho có lệ
-Đưọc rồi cứ thế đi .Mày phải thuyết phcụ cho được ông xã đó .Tý nữa đi sắm đồ cùng tao nhé ăn kém nữa nhớ món kem hồ Tây ngày xưa tụi mình me mẩn đến nỗi lần nào đi chơi cũng lung mua cho bằng được không.Ăn nhiều dến nồi cả hai đứa bị viêm họng phải nghỉ mất một tuần ấy –
-Thôi cái đó là thứ mà dành cho bọn trẻ con thôi .Hai đứa mình có gia đình cả rồi ai lại dắt nahu đi ăn kém bao giwof người ta cười chết
Vân hứ một tiengs khẽ rồi lên tiếng phản bác
-Ai cười kệ họ với lại tụi mình đâu có già lắm cơ chứ .Tao cảm thấy mình vẫn còn trẻ trung và tràn đầy sức sống –
Thấy nụ cười của vân và cách thức cô ấy nói chuyện Hằng thấu đúng là có chồng rồ lại qua hai lần sinh nở nhưng Vân vẫn giữ được cả phom người cũng như tính nết từ thời con gái ,cô khẽ khẽ thở dài cùng là bạn bè giờ sao thấy khác nhau quá
-Vinh dạo này thế nào – Hằng lảng câu chuyện sang một chủ đề khác
-Lão ấy ư ,xem nào – Vân xoay xaoy ngón tay trên mái tóc ra chiều suy nghĩ –Vủi vẻ ,biết chiều vọ thwong con , hai vợ chồng hay tổ chứ du lịch .Nói chung là cuộc sống rất chi là không có gì để phàn nàn cả -
Dù lâu ngày không gặp nhau nhưng sự thân thiết và hiểu rõ nhau từ thời còn đi học cho Hằng biết là vân không hề nói dối khi nhân xét về chồng .Vậy là sao nhỉ chả lẽ mình nhìn lầm không phải là cô ấy mà là một ai khác đi vào nhà nghỉ hôm đó
-Saomày nhìn tao lạ thế có việc gì à – Đang thao thao đột nhiên Vân dừn lại hỏi Hằng một câu đột ngột
-Không ..không có gì đâu tịa lâu ngày không gặp nhau nên tao muốn ngắm mày cho thật kỹ đấy mà –
Vân phì cười
-Mày cứ làm tao và mày như một cặp tình nhân xa cách lâu ngày không gặp đáy.Đã thws hôm này qua nhà tao chơi đi ở lại ngủ luôn cho lão Vinh nhà tao ra rìa ngủ ngoài phòng khác .Bọn mình nằm bên nhau tâm sư như những cô sinh viên hồi đại học. –
-Thôi tao về làm cơm cho hai bố con chứ không có tao cả hai lại làm laonj cái bếp lên .Dọn dẹp lại cũng mệt gần chết-
Hằng nhìn đồng hồ rồi vội vã đứng dậy .Cô vẫn nhớ mục đích mình đén đây nhưng quả thật bây giờ thì không thẻ nói ra nữa rồi thôi coi như mình không nhìn thấy gì cả
Thấy vẻ quyết tâm của bạn Vân cũng không nài nỉ thêm nữa .Dù hai người là bạn thân của nhau nhưng cả hai ra
Hẳng không ngờ Trung lại dễ dàng nhận lời đến làm chỗ công ty Vân làm việc .Trung cũng nhân tiện thổi lộ luon là thực ra anh đang muốn rời khỏi nơi làm việc hiện nay vì gã sếp vừa ngu ngốc lại hách dịch .Không khí trong cơ quan lúc nào cũng căng như dây đàn vậy có chỗ mới dễ thở hơn tại sao lại không đi chứ.Trung dặn cô là cứ nhận lời với Vân trước đi .Trung chỉ cần chưa đến một tuần để viết đơn xin nghỉ và bàn giao công việc sau đó chửi vào mặt thằng sếp sau đó ung dung ngẩng cao đầu mà ra đi
Hằng định gọi điện cho vân nhưng nghĩ đi nghĩ lại thấy như vậy không ổn mình nhờ vả người ta gọi điện nghe chừng không được trịnh trọng cho lắm cô sẽ gặp trực tiếp Vân đẻ bàn bạc cụ thể.
Hôm đó khi hết giờ làm tại khu thư viên,Hằng giống như Trung luôn thích gắn bó với sách vở tất nhiên đây chỉ là một trong số những điểm tương đồng của hai vợ chồng thôi.Rảo bước trên hè phố Hằng thấy co chút vui vui ,sau khi bàn giao công việc ở cơ quan Trung thực sự trở nên thoải mái hơn quan tâm đến cô hơn .Hai vợ chồng hình như vô tình đang hâm nóng lại tình yêu của họ ,Hắng lấy điện thoại trong túi áo tìm trong danh bạ số của Vân
chợt động tác của cô như đông cứng lại ,Vân ở ngay bên đường chênh chếch về phái ben phải so với cô khoác tay một người đàn ông chính là người mà cô gặp lần trước .Dù cho cô ấy có đeo một cái kính râm to tổ bố trên mặt thì hằng vẫn luon khẳng định người mà cô nhìn thấy là Vân ,đang lúng túng không biết lên tiếng chào hay lánh mặt di chỗ khác thì Vân cũng nhìn thấy Hằng .Cô ấy băng qua làn xe hối hả đong đúc trên đường lao áo tới suýt chút nữa thì đam sầm vào Hằng rồi rối rít
-Tình cờ quá nhỉ mày làm ở gần dây à đúng rồi thư viện thành phố ở đây mà .Thôi bỏ thói quen vùi đầu vào sách vở đi nhé .Cuộc sống đầy màu sắc và niềm vui mà –
Hằng không ngờ tới thái đội đó của Vân cô ấp úng trả lời
-Tao vừa hết giờ làm xong ,đang định về nhà cơm nước-
-Thế còn chuyện bọn mình bàn với nhau lần trước – Vân chủ động nhắc lại chuyện đó khiến cho Hằng cảm thấy dễ nói hơn rất nhiều .Cô làm ra vẻ sực nhớ ra
-À việc chồng tao đến công ty vợ chồng mày làm việc chứ gì .Trung đồng ý rồi ,anh ấy hẹn sáng thứ 2 đầu tuần sau đến công ty mày phón vấn –
-Vẽ với phóng ván gì cơ chứ cứ bảo hắn đến làm luôn đi chỗ tao đang vần người =
=Mày đã bàn với Vinh chưa – Hằng hỏi thêm cho chắc
Vân vừa định lên tiếng trả lời thì một giọng nói khác chen ngang
-Lâu quá mới gạp mà Hằng vẫn xinh đẹp như xưa –
Theo phản xạ Hằng lùi lại cô thấy người đàn ông lúc nãy đứng cạnh Vân ở ngay cạnh hai người .Cũng như vân người này cũng đeo một cái kính râm to tướng trên mặt ,một hình ảnh hoàn hảo cho một cặp đội vụng trộm nhưng sao gã này lại biết tên mình chả lẽ Vân lại kể về mình cho gã nghe thật là điên ruột
-Chào anh – Hằng trả lời lịch sự nhưng không giấu vẻ lạnh lung
Người đàn ông đó và Vân đưa mặt nhìn nhau họ cố nén cười .Hằng dứng đó ngơ ngác không hiểu gì cả .Người đan ông bỏ mũ tháo kính ra hằng tự nhiên thấy mình ngượng đến chín người chỉ mong có cái lỗ nào để chui xuống .Vinh đang đứng trước mặt cô cười rất gian xảo pha thêm chút hóm hỉnh
-Thế nào lâu quá nên quên bạn cũ rồi hả -Vinh vẫn có cái điệu cười quen thuộc từ hòi đại học thậm chí vẻ ngoài cậu ấy cũng không thay đổi gì nhiều chỉ là pha thêm vẻ phong trần sương gió mà thôi Hai vợ chồng họ trông rất hạnh phúc và xứng dôi Hằng không thẻ đưa ra một nhận xét nào khác ngoài câu nói đó
-Lần trowcs ucngx là Vinh đi cùng phải không – Hằng ớ người ra rồi cô bừng tỉnh lại và nhớ ra
-Lần trước…â đúng rồi ..-Vân suy nghĩ giây lát rồi lân tiếng xác đinh-Cũng không phải là lần trước còn có trước nữa trước nữa của nữa cơ.Vinh hay bày trò lắm – Chợt nhận ra mình nói hơi nhiều Vân đỏ mặt rồi im lặng
Ba người sau đó kéo nhau vào một quán cà phê gần đó trò chuyện sau vài câu Hằng cũng dần dần hiểu ra chuyện.Để cho cuộc sống vợ chồng thêm phong phú vân ,Vinh thỉnh thoảng đónggiả là một cặp tình nhân vụng rôm,giả mà làm như thật cũng len lút cũng hẹn nhau ở nhà nghỉ có lần còn chạy trốn cuống cuồng khi gặp người quen
-Chúng mày thật là …rỗi hơi – Hằng ngẫm nghĩ mãi mới tìm ra một từ hợp lý để diễn tả
-Cũng hay lắm mày ạ-Vân cười rất tươi – Vợ chồng sống với nhau mười mấy năm nếu như không có gì đổi mới thì cuộc sống nhà chán lắm mà .Chả lẽ mày chưa bao giờ có cảm giác đòi trôi qua một chách quá yên bình sao-
-Yên bình một phần nhưng đúng là êm đềm quá thì lại thành nặng nề – Hằng thở dài rất khẽ...