Truyện Sex Hay - Share Phòng Share Tình Full
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 11864
Chia sẻ:
Vũ Công im lặng một lúc, xong .tằng hắng lấy giọng:
- Nè mít tờ Trần Lượm, bây giờ tôi mới nói thật với anh về bài "Tam Xà Đởm" Nãy giờ tôi chỉ mới ướm thử thiện chí của anh thôi.
Trần Lượm thót người lên một cái:
- Thôi đi cha nội, biết nghề truỳên cho phe ta một chút. Bạn làm tui hồi hộp quá.
Trần Lượm lại cười đưa tay sửa gọng kính đang trệ xuống.
- Tánh của mình khi bày vẽ ai một đìêu gì, thường là chỉ tới nơi tới chốn. Phải biết hết lý tính của sựviệc, rồi sau đó mới thực hành được.
Vũ Công nhấn mạnh thêm:
- Bây glờ hãy ngồi yên, tôi vào vấn đê thứthiệt đây.
Ngừng một chút, rít hơi thuốc dài. Vũ Công từ tốn:
- Hồi nãy nói về "Tam Xà Đờm"" tôi kể cho bạn nghe ba loại rắn: Lục-Hổ-Rồng, thực ra chỉ là một cách thử để biết tâm lý ông bạn có khẩn thiết hay không nên tôi rào đón như vậy.
Trần Lượm chắc lưỡl than thở:
- Ông chơi nhưvậy chết tôi rồi, giúp nhau ông phải hết mình chứ.
- Ừ thì bây giờ tôi hết mình đây.
Vũ Công húp miếng nước, khà khà, cất tiếng:
- Bài "Tam Xà Đởm"" thực ra dùng máu của ba loại rắn: Rắn Ráo, rắn Cặp Lông và rắn HổMang. Rắn Ráo là một loại rắn chuyên sống ở trên cao nơi các cành cây, muốn bất nó, nếu biết cách thì rất dễ, người ta có thể đùng một loại đòn đông tròn đưa sát vào mình rắn. Con rắn Ráo tự nhiên quấn mình vào cây ấy từ từ rút xuống, dùng Lưu Huỳnh chà sát vào bàn tay tóm lấy nó (rắn nào cũng khiếp sợ chất Lưu Huỳnh). Rắn Ráo là loại rắn độc ớ mức trung bình, chuyên sống ở trên cao. Máu nó có khả năng tri các chứng bệnh từ đỉnh đâu tới cổ...
Trần Lượm ngồi nghe như ngây đại, Vũ Công gật đầu ra đìêu "khoáì chưa". Xong anh ta tiếp:
- Kế đến là loại rấn Cặp Lông, rắn này có hai sắc trên thân mình đen và vàng, khi nó muốn bắt mồi, nó gồng mình lên, lán mướt vảy. Cặp Lông sống bò sát trên mặt đất, lưỡi khè rất dài, cũng thuộc loại rất độc. Máu và mật Cập Lông nếu biết dùng có khả nãng tri những chứng bệnh từ cổ tới rốn.
Ngừng nói, Vũ Công nhìn sâu vào cặp mát Trần Lượm, dò xét sự tiếp thu của anh ta. Thấy Trần Lượm đang vểnh tai chăm chú. Vũ Công yên chí về bài học ủa mình đã được người đối diện lấng nghe khá kỹ. Vũ Công gác hai cẳng lên nhau rung đùi. Trần Lượm lại chờ khá lâu, chưa thấy Vũ Công tiếp câu chuyện, sốt ruột, anh hối thúc:
- Còn con rắn thứ ba.
- Àcái này mới là vấn đê.
Hất mặt về phía Trần Lượm, Vũ Công hỏi:
- Anh thấy lykỳ hôn.
Ly kỳ thì có ly kỳ nhưng tôi vẫn cảm thấy, bài thuốc của anh còn nhìêu gây cấn quá.
- Tôi đã nói trước với anh rồi. Bất cứ việc gì khi cần phải bồi dưỡng hoặc chữa trị, mình phải giải bày cho đối tượng nguồn gốc và cặn kẽ của vấn đê. Bây giờ tới loại rắn thứ ba...
Vũ Công buông lửng câu chuyện nhếch mép cười. Trầm giọng xuống:
Con rắn thứ ba là rắn Hồ Mang, loại rắn này thường sống sâu dưới đất, đào hang ẩn núp, thuộc loại đại độc. Máu và mật Hổ Mang có khả nãng tri những chứng bệnh từ rốn xuống chân. Loại rắn này mỗi tháng thường phải nhả độc vào đối phương, còn nếu không, ứ độc trong mình, phải trầm mình xuống nước để nhả độc cho nhẹ cơ thể. Nếu ai không may uống nhầm nước lúc rắn nhả độc cũng bi ảnh hưởng nặng nề về sức khỏe...
Kểxong lý tính của ba loại rắn, Vũ Công nghĩ rằng đã tạo được nìêm tin cho Trần Lượm, anh ta chép chép môi gục gật đâu. Trần Lượm búng tay, gọi bồi bàn lấy hai chai bia. Vũ Công ngăn lại:
- Ông uống đi, tôi chơi nước trà được rồi.
Trần Lượm nài nỉ:
- Làm với mình một chai đi ông bạn, ăn thua gì. Ông cứ uống đi, mình còn phải nói chuyện nhìêu nữa.
Trần tượm thở dài. Hơi thở có phần mệt nhọc, bởi bài thuốc của "ông thầy" thực là phức tạp, gần hết buổi mà vẫn chưa thấy "ánh sáng cuối đường hầm"...
Chờ cho Trần Lượm nốc vơi nửa ly bia, Vũ Công dẫn giải tiếp:
- Ba loại rắn vừa kể, bên Mỹ này kiếm có lẽ hơi khó. Miệt Thẩi Lan, Phi Luật Tân thì rất nhìêu. Trần Lượm khà hơi rượu góp ý:
- Mình có thể bay sang Mễ kiếm không ông bạn? Cái quan trọng là mình có phân biệt và biết đườc đúng các loại rắn mình muốn tìm không.
Vũ Công nhấn mạnh:
- Nếu trông vào mấy ông Mễ thì kể như thua.
Cái đìêu mới nói ra của Vũ Công được Trần Lượm chấp nhận ngay:
- À à phải há!
Đồng ý cái đìêu mới nói của Vũ Công với giọng điệu ê chề. Trần Lượm đưa tay gãi mũi, Vũ Công mở lối thoát:
- Nẫy giờ, tôi nói với ông về món "Tam Xà Đởm" tươi, nếu có thứ đó bồi dưỡng thì tốt nhất. Nhưng hoàn cảnh bây giờ khó khăn. Dân chơi mình ở Mỹ thường xử dụng "Tam Xà Đởm" khô.
- "Tam Xà Đờm" khô? Trần Lượm nhắc lại với cặp mắt tươi tỉnh đầy hy vọng.
Vũ Công gật đầu:
- Thuốc men phải tin tưởng lẫn nhau. Tôi biết có một nhóm dân chơi tại đây liên lạc với Thái Lan hoặc Phi Luật Tân. Bên đó họ dùng máu "Tam Xà Đởm" trộn với củ hành đỏ nghìên nát làm thành thuốc vlên mang về đây phục vụ dân chơi. Nghe vậy như mở cờ trong bụng, Trần Lượm hối thúc:
- Ông bạn có cách nào "bổ" cho tôi mấy "xuất" không?
Vũ Công cười cởi mớ:
- Dĩ nhiên, tôi đã biết là biết tới nơi tới chốn.
- Bao nhiêu cũng được. Trần Lượm hứng chí.
Chẳng có là bao so với công hiệu của nó. Tạm thời anh đưa cho tôi năm chục, rồi hạ hồi phân giải.
Trần Lượm vừa móc tìên vừu nói:
- Rẻ mạt vậy mà ăn thua gì.
Chữ "rẻ mạt" chạm vào tự ái Vũ Công, anh chàng này gàn giọng:
- Đây chỉ mới là bước đầu thôi, khi nào ông thấy thích hợp rồi mình tiếp nữa có sao đâu.
Trần Lượin với tay vỗ vai Vũ Công:
- Ông bạn thiệt tốt, chơi điệu với anh em quá.
Xong câu, Trần Lượm nốc cạn ly bia:
- Bây giờ chừng nào tôi có "hàng" được nè.
- Chắc ngày mai, cũng vào giờ này, tại đây, tôi lấy cho anh hai hũ.
Trần Lượm sướng ra mặt, mát nhướng lên đầy tự tin.
Được giao thuốcvà mấy lời chỉ dẫn cách thức dùng. Trần Lượm chạy nhanh về nhà. Trước khi uống thuốc, chàng ta mân mê lọ thuốc, nhìn màu thuốc rồi lắc ve. Mấy viên thuốc nhảy múa trong lọ làm đâu óc chàng ta hăng hái lạ thường.
Chờ cho thuốc ngấm vào ngũ tạng. Theo lời Vũ Công, Trần Lượm phải vận động một chút cho đìêu hòa cơ thể. Anh ta chạy lúp xúp trong phòng như đứa con nít đùa với xe lửa trên màn ảnh.
Bốc đỉện thoại, Trần Lượm gọi Ngọc:
- Hôm nay bán khá hôn em?
Ngọc đang bận khách, trả lời vắn tắt:
- Cũng đỡ cho anh.
- Em có cần anh đón về không?
- Thôi được rồi, em sẽ về một mình.
Trần Lượm định tỉ tê thêm vài câu. Phía bên kia Ngọc đã cúp máy.
Trần Lượm đi tấm một phát, xong ra ngả lưng trên "love seat" chờ đợi.
Đang lim dim ngủ thì Ngọc xô cửa bước vào. Gió theo chân Ngọc lùa vào trong phòng khách, Trần Lượm bỗng rùng mình. Anh ta râm bâm "Cha, thuốc này coi bộ kỵ gió!" Ngọc nghe lõm bõm không hiểu gì hỏi lại:
Anh nói gì vậy anh?
- Đâu có, anh đang nói gió lớn quá.
Thái độ cà giựt của Trần Lượm khiến Ngọc phát cười:
- Anh sao lẩm cẩm quá vậy?
Trần Lượm nám tay Ngọc kéo xuống ghế định giở trò âu yếm.
Ngọc đập nhẹ vào tay Trần Lượm:
- Mệt thấy mồ mà anh, mồ hôi không hà, để tắm cái đã Trần Lượrn không chịu thua, đứng dậy ghì cổ Ngọc "mi" một phát.
Sau cái hôn chụp giựt, không biết Ngọc có cảm giác gì chăng. Riêng cơ thể Trần Lượm đã thấy rần rần ham muốn. chàng ta lắc lắc cái mông, hát nho nhỏ bản nhạc "Em ơi, có bao lâu, sáu mươi năm cuộc đời". Rồi Trần Lượm chép miệng cơ hồ như thuốc còn đọng nơi đó.
Giang thẳng hai tay, Trân Lượm vươn vai thật mạnh, nhìn xuống phía quần đã thấy "bất thường" ở đó Tâm lý muốn vào cuộc chiến đã đẩy Trần Lượm tới cao dộ của sự hung hăng. So với ngày thường, Trần Lượm thấy có khác. Chàng ta nghĩ "thuốc này công hiệu như thần"....