Truyện Sex Hay - Phượng Ơi! Em Là Con Đĩ
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 12482
Chia sẻ:
Đúng giữa trưa, mọi người đã tới trước cửa hang. Chung Tử vui mừng nói:
"Bây giờ là giờ tử của con Ma Ngải này, nó không thế nào giám ló đầu ra nắng được. chỉ một tia nắng đúng ngọ cũng thành một lưỡi gươln đâm vào thân thể nó."
Lão đạo sĩ, nói:
"Tuy nhiên, trong hang không có nắng, mà chỉ có một cái lỗ chui vô tuốt trên cao. Nếu chúng ta bắc thang nhào vô từng người sê làm mồi cho eon Ma Ngải sát hại ngay. Vậy phải làm sao bây giờ?".
Một người tiều phu nói:
"Tôi thấy chúng ta nên chặt cây, bẩy những hòn này ra, làm thành chỗ chui vô cũng không khó đâu."
Mọi người đồngý ngay, hè nhau chặt mấy thân cây đủ để làm một cái đòn bẩy, thọc vô khe đá, nậy đá ra thực dễ dàng. Trong khi đó Lan hết sứe nóng ruột, nàng đã kêu khản cả cổ mà không thấy ai ở trong hang trả lời. Tiếng nàng ít nhất cũng đã lọt qua lỗ hổng trên cao, Lưu hoặc nhưng người trong đó nghe tiếng nàng thì nhất định phải trả lời. Chứ tại sao lại im lặng nhưtờ thếkia được? Không biết có chuyện gì xẩy ra cho mọi người ở trong đó.
Chưa đầy nửa tiếng sau, mọi người đã nậy được một tảng đá thực lớn phía dưới. Có lẽ con Ma Ngải mới chất nhữngtảng đá này lên với nhau nên cũng không khó khăn gì nậy ra cho lắm. Hơn nữa, đá ở núi này cũng không lấy gì làm lớn như những núi đá khác cho nên cũng dễ dàng cho mọi người mở lối vô hang.
Khi tảng đá phía dưới bật tung ra, những tảng đá phía trên thi nhau lăn xuống ào ào. Bụi cát mịt mù, miệng hang mở rộng lồ lộ. Mọi người nhìn vô, kinh hoàng. Xác chết nằm bừa bãi trong hang tới ghê rợn. Những thân thể trần truồng của các cô gái, đẫm máu, nằm co quắp, trồng chất lên nhau. Lan nhìn thấy đủ mặt mọi người và nhất là lại có cả xác Thìn nữa, đầu óc nàng quay cuồng, lảo đảo, té
xuống đất chết giấc...
Trong khi đó, ở phía bên kia sườn núi. Trong một cái hang đá nhỏ. Lưu nằm co ro một mình bên cạnh con Ma Ngải to kềnh càng. Chàng không ngờ sự việc xẩy ra đêm qua kinh khủng tới như vậy. Sau khi đẩy Lan ra ngoài rồi, mọi người vui mừnghớn hở. Phen này chắc chắn phải được giải cứa. Trong hai người thoát ra, ít nhất phải có một người tới nơi. .
Con Ma Ngải vắn vô tình không biết Lan và Thìn đã ra khỏi hang núi. Một lúc sau, nó lại tha hai cô gúi nữa về rồi đi ngay. Tới gần nửa đêm, nó trở lại với hai cô gái khác, nhưng một trong hai người đó là Thìn.
Thảm cảnh xẩy ra từ đây. Nguyên do cũng tại Lài sơ ý vùng đứng lên chạy lại lên em. Con Ma Ngải một thoáng ngạc nhiên vì không hiểu tại sao Lài lại có thể đi lại được. Nó soát lại mọi người và phát giác ra chữ bùa Lưu vẽ trên chân các cô gái.
Cũng ngay khi ấy, nó kiểm lại số người bị bắt và biết là Lan đã trốn thoát rồi. Lưu chưa bao giờ thấy con Ma Ngải giận dữ như vậy. Nó vừa vươn tay ra là đã moi trái tim Lài ra khỏi lồng ngực nàng rồi. Thân thể Lài đổ xuống như một thân cây mục, mắt trợn ngược, miệng há lớn mà không kêu được tiếng nào. Máu trào ra cả mắt, mũi, mồm.
Những cô gái khác nhốn nháo, tiếng la hét thất thanh tới điên cuồng. Con Ma Ngải từ từ tiến lại từng người, moi tim tất cả, không chừa một ai. Lưu thấy nó bỏ ô miệng nhai nhồm nhoàng thật ghê tởm.
Tới gần sáng, nó đã ăn hết ba trái tim, còn bốn trái nữa ôm vô ngực rồi cắp Lưu bay vọt ra ngoài. Nó đạp trên cành cây mà tiến bừa bãi trên mặt đất. Lưu đoán ngay là nó đang tìm kiếm một hang động nào khác vì chỗ ẩn nắp này coi như đã bại lộ rồi.
Khi những tia nắng đầu tiên vừa hắt lên ở chân trời, cũnglà lúc con MaNgải tìm được hangđộngnày. Nó không còn thì giờ để lựa chọn chỗ tốt xấu nữa, chui vô hang ngay.
Lưu đoán có lẽ đây chỉ là cái hang của một con heo rừng nào đó đào từ lâu. Dù rằng chung vô đây có thể trốn được ánh nắng mặt trời, nhưng bên trong vấn nhìn thấy cả bầu trời mở rộng trên cao.
Tới lúc này Lưu hoang mang tột độ, sau cuộc thảm sát trước mắt trong hang núi, thần kinh chàng căng thẳng tới có thể đứt bất cứ lúc nào. Cho tới khi mặt trời lên thực cao, chàng lịm đi vì quá mệt mỏi.
Trong khi đó, nhóm Chung Tử cũng đã chôn cất những tửthi bị con Ma Ngải sát hại xong và từ từxuống núi. Cam và Thơm khóc ngất khi biết con Ma Ngải lại tha Lưu đi mất. Những hy vọng từ tối qua tới nay tiêu tan một cách phũ phàng. Những vị thầy cao tay ấn nhất đang có mặt tại đây, nhưng cơn Ma Ngải biệt vô âm tín thì còn làm được cái gì nữa.
Cả hai nàng lẽo đẽo theo sau đoàn người. Lúc lên núi hăm hở bao nhiêu, nay trở xuống eả Cam và Thơm cùng thất vọng và chán nản bấy nhiêu. Cảnh tượng ghê rợn của những tử thi bi con Ma Ngải móc tim, nằm co quắp chồng chất lên nhau trong hang núi, càng ngày càng đậm nét trong đầu óc của hai người. Thơm vịn vai em thất thểu lết đi Hai chân nàng như có hàng tấn chì đeo cứng, nặng chình chịch.
Thơm bảo em:
"Chắc tao đi không nổi nữa rồi Cam ơi." '
Cam vòng tay ôm lấy hông chị, nói:
"Cố đi chị ơi, em cũng mệt muốn chết đây."
"Hay là tụi mình ngồi xuống đây nghỉ một chút."
"Nhỡ người ta đi về trước rồi làm sao?" Thơm thều thào.
"Làm sao thì làm chứ không đi nổi nữa đâu."
Nói xong Thơm đứng lại, nàng ngồi bệt xuống bãi cỏ. Cam cũng ngồi xuống theo chị. Bỗng tay nàng chống phải. chỗ cỏ ươn ướt, nhờn nhờn. Cam vội rụt tay lại, tưởngmình chống tay phải bãi phân chim cò gì. Nàng đưa tay ngang mặt nhìn. Bỗng giật mình vì thấy tay mình đầy máu. Nàng thét lên:
"Trời ơi máu."
Thơmcũngvừanhìn thấy tay Cam, nàng lại tưởngCam bi thương, vội la lên:
"Trời ơi, có người bị thương. Bớ người ta. Bớ người ta cứu người."
Mọi người đang đi, nghe Thơm la chói lói, giật mình nháo nhác. Chung Tử chạy trở lại thực mau. ông nói lớn.
"Ai bị thươhg đó?"
Vừa nói xong, Chung Tử đã nhìn thấy Cam và Thơm ngồi lê dưới đất. Ông hốt hoảng hỏi:
"Các cô bị thương đó à?"
Thơm nhanh nhẩu trả lời:
"Dạ... dạ... chú Chung Tử ơi, con em cháu nó bị thương, tay đầy máu kìa." '
Chung Từ ba chân bốn cẳngnhẩy lại chỗ Cam ngồi, nắm lấy tay nàng coi, ngạc nhiên hỏi:
"Máu ở đâu thế này?"
Cam run rẩy, nói:
"Máu... máu ở tay cháu mà."
Chung Tử phì cười.
"Ai không biết máu ở tay cô. Nhưng mà không có vết thương nào ở tay cả."
Cam hỏi:
"Vậy chứ máu ở đâu ra?
Chung tử lại cười sàng sặc.
"Tôi hỏi cô, cô lại hỏi tôi. Làm sao tôi biết, tôi đâu có bị thương. Vậy cô bị thương ở chỗ nào chứ?"
Cam cũng ngơ ngác, ngập ngừng nói:
"Máu... ở tay thôi. Không có chỗ nào bị thương cả."
Nói xong, Cam chợt nhìn xuống chỗ chống tay vừa rồi. Nàng chưa kịp nói gì, Chung Tử đã buông tay Cam ra, rà tay lên chỗ cỏ đó. Máu đã dính đầy tay Chung Tử ông ta reo lên mừng rỡ:
"Có đường kiếm được con Ma Ngải rồi."
Mọi người bu quanh còn đang ngơ ngác, Chung Tử đã nói:
"Cô Cam té xuống đây, vô tình chống tay vô những vết máu con Ma Ngủi để lại, nếu tôi đoán không lầm, chúng ta cứ lần theo những vết máu này sẽ tìm được con Ma Ngải."
Mọi người mừng rỡ, quên cả mệt mỏi. Ai nấy hăm hở tìm kiếm những dấu máu khác. Chẳng mấy chốc, một người bạn Chung Tử reo lên:
"Đây rồi, có vết máu ở chỗ này."
Trong khi mọi người nhào tới phía người bạn Chung Tử, Thơm nhìn Cam mĩm cười, nói:
"Con ranh con, mày làm tao hết hồn."
Cam cũng cười hì hì, chùi tay vô cỏ.
"Ai biết đâu, thấy máu eứ tưởng mình bị thương chứ."
"Thôi, tụi mình chạy theo bà con chứ, họ đi xa rồi kìa."...