Truyện Sex Hay - Phượng Ơi! Em Là Con Đĩ
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 12515
Chia sẻ:
"Chúng mình tới chùa Linh ẩn rồi."
Lưu ngạc nhiên hỏi:
"Căn nhà cỏ này mà lại là một ngôi chùa sao hả thầy?"
Ông thầy gật đầu.
"Dạ, chính thế, ở đó có mấy nhà sư tu luyện. Căn này là lớn nhất, để mọi người nghe Pháp. Còn mấy căn nhỏ hơn của mỗi vị chỉ lớn đủ để một người ngồi thiền thôi."
Vừa lúc ấy một nhà sư đi tới cúi đầu nói:
"Các thí chủ tới thực đúng lúc, Sư Phụ chúng tôi vừa hết bế quan. Bần tăng xin mời các thí chủ vô bên trong."
Lưu đi theo ông sư vòng qua một con đường nhỏ, láng lẩy chứngtỏ có nhiềungười đi lại trên con đườngnày hàng ngày. Cuối cùng, nhà sư nọ đưa bọn Lưu vô chùa. Nói là chùa chứ thực ra đó chỉ là một cái lều nho nhỏ, chung quanh được phủ lên một lớp lá. Trên nóc nhà cũng lợp bằng lá và chỉ với tay là chạm nóc nhà rồi. Tuy nhiên các lều này cũng có thể chứa đượe mươi mười lăm người, nếu ngồi khít vô với nhau.
Lưu nhìn thấy ngay ở giữa lều, có tám ông sư đang ngồi thiền chưng quanh một ông sư già ở chính giữa. Những ông sư ngồi chung quanh Lưu đoán ông nào cũng phải trạc bảy mươi hay tám mươi là ít. Còn vị sư già ngồi chính giữa chàng không thể đoán được làbao nhiêu tuổi cả. Mọi người lặng lẽ ngồi xuống sát bên nhau. Ông sư trụ trì bỗng cất tiếng:
"Bần tăng pháp danh là Phục Linh, có phải là Lưu thí chủ tới thãm đó không?"
Lưu giật mình hỏi:
"Dạ, chính là con, tại sao thầy biết?"
Không trả lời thẳng vô câu Lưu hỏi, thầy Phục Linh nói tiếp:
"Nuôi Ma Ngải rất tổn thọ, lại phá huyết khí. Chưa hại được người mà đã hại mình. Mong thí chủ sớm giác ngộ, đừng tiếp tục nữa."
"Thưa thầy, con cũng thấy hối hận. Nhưng tình hình bây giờ đã đi quá tầm tay của con rồi. Cơn Ma Ngải không còn nghe lời con. Hơn nữa, con vẫn không muốn nhìn thấy người khác cướp đi người yêu của mình."
Thầy Phục Linh lắc đầu.
"Con Ma Ngải tuy nhờ máu của thí chủ mà lớn. Nó cũng cảm ứng với thí chủ. Nhưng bản tánh nó vẫn là tà giáo Trước sau gì cũng phản chủ. Trong số những người nuôi ma, có một số trả được thù, nhưng đa số lại bị chết vì tay con ma mình nuôi lớn."
Lưu rùng mình, hỏi:
"Thầybiết rõ việc này quá. Hình như xưa kia thầy cũng có lần nuôi Ma Ngải phải không?"
Thầy Phục Linh trầm ngâm, rồi từ từ mở mắt nhìn Lưu, trả lời:
"Không!"
Lưu nhìn thẳng vào cặp mắt của ông, sửng sờ vì ông đã bị mù. Hai hốc mắt đựng con ngươi sâu thăm thẳm, trống rỗng. Lớp da bao quanh hốc mắt nhăn nheo, co rút và đỏ thắm như máu. Ông quay về hướng Lưu nói tiếp:
"Sư phụ bần tăng trước kia có lần quyết đấu với La Cát. Bần tăng cũng có dự trận đấu. Nhưng ngài đã lâm nạn, còn bần tăng bị hủy đi cặp mắt. Lúc ấy La Cát chỉ bị thương nặng. Một trăm lẻ tám con Ma Ngải của La Cát đều bị giết chết hết trong trận đánh này. La Cát trốn đi từ hồi đó tới giờ."
Thầy Phục Linh im lặng một lúc rồi nói tiếp với vẻ khích động:
"Hình ảnh cuối cùng của cặp mắt bần tăng nhìn thấy là cảnh bốn con Ma Ngải chụp vô bụng sư phụ, moi ra tất cả lục phủ ngũ tạng của ngài. Cũng vì thế mà bần tăng bị phân tâm, nên một con Ma Ngải khác thừa cơ móc mắt bần tăng. Rất may sư phụ trước khi chết, đã xử dụng tuyệt chiêu "La Hán Phục Ma, tự cắn lưỡi, phun những giọt máu cuối cùng của đời ngài vào lũ Ma Ngải còn lại. Bởi vậy ngày hôm nay bần tăng mới còn sống sót."
Lưu run run nói: .
"Tên La Cát hiện giờ ở Thái Lan."
Thầy Phục Linh nhắm mắt lại, gật đầu:
"Tà ma ngoại đạo bây giờ rất thịnh hành tại Thái Lan. Không biết bấy lâu nay La Cát đang tu luyện bùa phép gì đây? Nói thực với thí chủ. một trăm lẻ tám con Ma Ngải của La Cát hồi đó toàn là những con Ma Ngải phản chủ để trở về với La Cát. Bây giờ tớilượt thí chủ nuôi Ma Ngải dùm cho La Cát đó. Thí chủ có tưởng tượng một ngày nào đó sẽ bị chính con Ma Ngải mình chích máu nuôi xé xác mình ra ăn thịt không?"
Lưu hoang mang tột cùng.
"Thưa thầy, con không dám nuôi Ma Ngải nữa. Nhưng phải làm sao bây giờ?"
Thầy Phục Linh niệm Phật:
"A Di Đà Phật. Thí chủ đã nuôi con Ma Ngải đó được bao nhiêu ngày rồi?"
Lưu tính nhẩm, từ ngày tới chùa La Cát đem con Ma Ngải về cho trứng nở tới nay đã mười lăm ngày, nhưng hôm nay chưa cho Ma Ngải ăn nên nói:
"Thưa Thầy, con đem Ma Ngải về được mười sáu ngày rồi. Tuy nhiên, mất một ngày bên Thái Lan, và ngày hôm nay chưa cho nó ăn, như vậy là mười bốn ngày, đang bước qua ngày thứ mười lăm ạ."
Sắc mặt thầy Phục Linh có vẻ bớt căng thẳng.
"Còn may chưa quá ba mươi sáu ngày, nếu không càng khó đối phó. Khi nuôi đủ ba mươi sáu ngày, con Ma Ngải trở nên biến hoá vô biên, rất khó thu phục."
Lưa hỏi:
"Vậy con có hy vọng được cứu giúp không?"
Vẻ mặt thầy Phụ Linh nghiêm trang trở lại.
"Theo dự đoán củabần tăngcũngchưa tới nỗi nào. Bần tăng sẽ cho hai đệ tử, mang theo sâu chuỗi và ngọc kiếm đến nhà thí chủ đêm nay để thu phục con ma. Nhưng lòng hận thù của thí chủ vẫn còn chưa dập tắt, đó mới chính là cơ nguy gốc họa. ý tà thì tâm ma phát, thí chủ phải xoá bỏ ý niệm hận thù mà theo Phật mới có thể giải thoát được.
Hình ảnh của tên Phú đang ôm ấp thân thể ngọc ngà của Tú Quyên bỗng hiện thực rõ trong đầu Lưu. Y đang rên rỉ trong khoái lạc, đầu vục xuống trên bộ ngực ngút ngàn của nàng. Thân thể Tú Quyên vặn vẹo, nàng đang từ từ dạng chân ra thực rộng và ưỡn hẳn người lên. Người Lưu run lên, máu nóng dồn lên đầu. Chàng phải giết chết tên Phú khốn kiếp và đoạt lại người yêu của mình. Không thế nào để cho tên Phú sống được: Con Ma Ngải dù có hại chàng, Lưu cũng đành lòng.
Ngay phút đó, tiếng tụng kinh niệm Phật của thầy Phục Linh và chín đệ tử vang vang:
"Quan tự tại bồ tát hành thâm ban nhược bà la mật đa thời chiếu kiến ngũ uẩn giai không độ nhất thiết khổ ác xá lợi tử Lưu lắng nghe tiếng tụng kinh, từ từ thấy máu nóng hạ xuống hơi thở đều hoà. Tâm hồn trở nên thanh thản. Bên tai chàng bỗng nghe thấy tiếng thầy Phục Linh như gió vi vu
"Thí chủ đã thức tĩnh rồi."
Tự nhiên nước mắt Lưu trào ra, chàng thấy chính mình đã làm nên bao nhiêu điều ngu muội. Lưu qùi gối, thành khẩn nói:
"Thưa thầy, con đã lầm lỗi. Con nguyện từ bỏ ý nghĩ thù hận, xin thầy cứu vớt con."
Thầy Phục Linh để một tay lên đầu Lưu nói:
"Được rồi, thí chủ đừng khóc nữa. Bây giờ hãy về nhà với Pháp Hùng và Pháp Cang. Chờ khi thu phục được con Ma Ngải rồi sẽ bàn chuyện sau. Hãy đi ngay kẻo muộn.
Còn nữ thí chủ đây, ta cho đạo bùa dán ngay nơi bị ma cắn sẽ bình yên thôi."
Nói xong vẽ ngay một đạo bùa đưa cho Thơm. Hai nhà sư Pháp Hùng và Pháp Cang ngồi bên cạnh thầy Phục Linh cũng đứng dậy. Thầy Phục Linh lấy từ trong áo cà sa một cây kiếm nhỏ và một sâu chuỗi, giao cho hai đệ tử, căn dặn: .
"Chuỗi Phật Giáng Ma và Ngọc Kiếm Diệt Yêu chướng nghiệp tự trừ."
Hai đệ tử bái lĩnh, cùng mọi người lên đường. Lưu tự nghĩ, sau bài học này, chàng sẽ cẩn thận hơn. Khôngbao giờ hồ đồ để mang họa vào thân. Tự nhiên long Lưu thấy thanh thản lạ lùng. Không còn nghĩ tới ý niệm thù hằn gì nứa. Bây giờ chàng chỉ muốn sống bình yên. Chiếc Taxi đưa mọi người tới bến đò Thủ Thiêm thì trời
cũng bắt đầu chạng vạng tối. Mọi người qua sông và Thi kêu thêm hai chiếc xích lô nữa chở mọi người về nhà Lưu. Về tới nhà, Lưa hỏi hai nhà sư:...