Truyện Sex Hay - Phượng Ơi! Em Là Con Đĩ
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 12512
Chia sẻ:
ặt trời đã đứng bóng mà Lưu vẫn không thấy Thơm qua. Còn Cam cũng biến mất dạng. Chàng uể oải đi tắm, nước mưa chẩy vào hồ đêm qua đầy ắp. Chàng xối lên mình mà tĩnh hẳn người. Lưu lại múc một gáo thực đầy, trước khi tắm xong, chàng uống một hơi tới căng bụng. Nước mưa thực ngọt và mát mẻ làm sao.
Lưu vừa bước ranhà ngoài, Thơm cũngvừa đi vô. Nàng buồn bã nói:
"Em xin lỗi tới trễ."
"Em có chuyện gì không?
Thơm nói nho nhỏ:
"Con Cam đau nên em không tới đây sớm được."
Lưu ngạc nhiên hỏi:
"Ủa, nó đau làm sao, tại sao nó không cho anh'hay?"
Thơm nhìn Lưu như dò hỏi, nàng ngập ngừng:
"Tối qua nó chạy về nhà, cũng vào khoảng một hai giờ sáng gì đó. Mình mẩy ướt nhem, em ra mở cửa thì nó xỉu đi trong tay em và không nói được gì nữa. Nó bị nóng lạnh tới kinh hồn, tội nghiệp con nhỏ không biết có qua khỏi cơn đau này hay không?"
Lưu tá hoả, ngạc nhiên tới sững sờ, chàng lụp chụp nói:
"Tại sao kỳ vậy. Có đưa nó đi nhà thương chưa? Tối qua nó tới đây, anh chỉ gặp một lát, nói mấy câu rồi đi ngủ ngay. Sáng ra dậy trễ nên không thấy nó đâu. Ai ngờ có chuyện này."
"Vậy ra không phải có chuyện gì xẩy ra giữa anh với nó à?"
"Không, em nghĩ thế nào?'
"Cả nhà em, ai cũng tưởng nó có chuyện gì xích mích với anh. Đang đêm chạy về, nên trúng gió độc làm cấm khẩu luôn."
Lưu kêu trời, chàng lật đật mặc quần áo vô cùng Thơm về thăm Cam.
Lưu thấy Cam nằm thiêm thiếp, mình mẩy nóng ran.
Chàng bảo Thơm:
"Không được rồi, em đi gọi bà Chín tới đây chích thuốc cho nó ngay đi."
Thơm lắc đầu, nói:
"Ai cũng biết nó trúng nước, trúng gió thôi. Đã cạo gió và cho nó xông nước nóng với dầu cù là rồi. Gọi bà Chín làm gì cho tốn tiền. Hơn nữa, anh còn lạ gì tụi em, đâu có tiền để làm chuyện ấy chứ."
Lưu sốt sắng nói thực nhanh. .
"Em cứ cho gọi bà Chín đi, anh lo vụ này cho nó mà."
Thơm cũng mừng thầm khi thấy có Lưu nhúng tay vô lo cho con Cam. Chắc chắn nó sẽ mau bình phục hơn. Nàng vội vàng kêu mấy thằng em chạy đi kêu bà Chín liền. Lưu cũng không quên đưa cho tụi em Thơm ít tiền đưa cho bà Chín trước, để bà yên tâm mang thuốc tốt tới.
Chỉ vài phút sau bà Chín đã có mặt tại nhà Thơm.
Chẳngphải bà sết sắngvì Cam hay lươngtâm nghề nghiệp, mà nghe có Lưu ở đó nên bà chạy tới liền. Ngay cả Lưu cũng không ngờ bà Chín lại mau mắn như vậy. Câu nói đầu tiên của bà bước vô nhà không phải là hỏi thăm bệnh nhân mà nói với Lưu, như mỉa mai, trách móc thực khéo:
"Chị em cô Thơm được anh Lưu săn sóc thực là có phước. Kể cũng may."
Thơm nghe bà nói muốn lộn ruộ~, nhưng nàng cố nhịn và lờ đi như không nghe thấy, nàng nhỏ nhẹ:
"Thưa dì Chín, không biết em cháu bị đau ra sao mà nóng quá. Lại không nói được nữa mới khổ chứ."
Bà Chín như không để ý gì tới câu nói của Thơm, bà quay ra hỏi Lưu một câu chẳng ăn nhập gì tới con bệnh:
"Anh Lưu tới đây hồi nào vậy?" .
Lưu vô tình trả lời:
"Tôi cũng vừa tới là cho kêu dì liền."
Bà Chín lườnl Lưu một cái thực dài:
"Anh học được lối xưng hô ở đâu mà kêu em bằng dì này dì nọ vậy?"
Lưu chợt hiểu, chàng cười khỏa lấp:
"Ồ anh xin lỗi. ở ngoại quốc riết rồi, học ba cái máy móc nguyên tử nó làm mình quên cả ngôn ngữ mẹ đẻ đi. Nếu anh.có gì lầm lẫn em chỉ lại cho anh nhe."
Bà Chín cười tít mắt lại. Bà đứng sát vô Lưu nói nho nhỏ chỉ đủ mình chàng nghe.
"Chúc nữa về nhà đóng cửa lại, em chỉ cho anh."
Lưu cười hì hì, nói lảng qua chuyện khác.
"Tối qua, Anh cho con Cam về nhà sớm, ai ngờ nó mắc mưa nên ra nông nỗi này, em giúp nó một mũi thuốc cho bớt nóng đi. Tội nghiệp con nhỏ."
Bà Chín lăng xăng, soạn thuốc và ống chích ra ngay. Tay bà nhanh thoăn thoắt. chỉ vài phút sau bà đã chích xong cho Cam rồi, bà làm việc còn nhanh hơn cả tán dóc với Lưu. Xong việc bà quay qua Lưu nói:
"Trưa nay em mời anh ăn cơnl nhé."
Lưu còn đang ngần ngừ, chàng nhìn Thơm dò hỏi, bà Chín đã nói tiếp:
"Anh phải cho con Thơm ở nhà săn sóc em nó chứ. Hôm nay mà bắt nó đi làm không quá lắm sao?"
Lưu nghe có lý, nỏi với Thơm ngay.
"Phải đó, Thơm phải ở nhà lo cho Cam. Nếu có chuyện gì xẩy ra, anh ân hận suốt đời đó. Hôm nay anh tới nhà Chín xin một bữa cơm được rồi."
Bà Chín cười hi hí sung sướng.
"Cái anh này nói gì nghe ghê quá đi. Ăn có một bữa cơm ở nhà người ta mà làm như cái gì ấy..."
Bà nói xong không để cho Lưu trả lời, vội vàng name tay chàng giục:
"Đi, đi anh... cơnl nước dọn ra sắn rồi đó, khôngvề mau kẻo đồ ăn nguội hết, à mất ngon."
Lưu ngạc nhiên hỏi:
"Ủa, cơm đâu ai làm sẵn vậy hả?"
Bà Chín cười hí hí.
"Lúc nãy em vừa bưng chén cơm lên, xấp nhỏ này tới nói anh ở đây. Em lật đật buông chén cơm tới liền."
Lưu ngẩn người.
"Như vậy anh làm phiền em quá rồi."
Bà Chín kéo Lưu đi ngay.
"Đã biết vậy mà còn ở đây nói hoài hay sao đây?"
Lưu líu díu theo bà Chín đi ngay, chàng không kịp nói với Thơm một lời nào.
Quả thực tới nhà bà Chín mọi người đã ăn cơnl xong, phần ăn củabà được đểriêng. Chén cơln mới và mấy miếng còn đó. Tụi nhỏ ăn cơm xong cũng đã chạy ra ngoài chơi hết, chỉ còn lại con nhỏ lớn nhất coi nhà, chờ mẹ về là chạy qua nhà hàng xóm chơi liền. Lưu ái ngại nói:
"Hay là thếnày, để chuộc lỗi với Chín, anh mời em qua Sàigòn ăn một bữa. Đã mấy hôm nay nằm bẹp ở nhà rồi, anh cũng muốn đi một vòng cho khuây khỏa."
Bà Chín chịu ngay.
"Em cũngđịnh ăn cơln xơng, rủ anh đi Sàigon mua mấy mớ thuốc. Bây giờ anh chê cơm nhà em thì phải theo anh ra tiệm rồi."
Lưu cười hì hì.
"Em nói quá đi, ai dám ehê bai cái gì đâu. Anh chỉ muốn được đi với em vô nhà hàng nào đó cũng là một vinh dự cho anh rồi."
Bà Chín nhìn trước, ngó sau, thấy cơn cái chạy ra ngoài hết, bà ôm lấy Lưu, cắn vô má chàng, nói nho nhỏ:
"Mấy ông trí thức ở ngoại quốc về có khác, ăn nói như quét mật vô miệng người ta ấy. Thương quá đi thôi."
Lưu nhìn ra cửa, nói nho nhỏ:
"Em coi chừng tụi nhỏ nó về bất tử đó."
Bà Chín lì lợm, kéo Lưu vô phòng trong.
"Nếu sợ thì vô đây."
Lưu chưa kịp trả lời, bà đã kéo chàng phăng phăng vô phòng ngủ. Đóng cửa rồi khoá kín lại ngay. Căn phòng lờ mờ không nhìn thấy rõ mặt nhau. Bà Chín quay lại ôm cứng lấy Lưu, cười khúc khích.
"Bây giờ hết sợ ai thấy b.ít tử rồi phải không. Ở đây không có như nhà anh đâu, ai muốn vô thì vô, ai muốn ra thì ra. Hôm đó con nhỏ làm em chết đứng được đó."
Lưu dả lả nói:
"Ôi nó con nít con nôi mà biết cái gì chứ."
"Con nhỏ đó mà còn con nít hả. Nó dám đè anh chết chứ không phải chơi đâu."
"Em tưởng tượng thôi."
"Anh còn nói em tưởng tượng nữa. Anh không thấy ngực nó thỗn thện ra đó hay sao. Không chừng con Thơm còn thua nó xa đó."
Lưu thấy bà Chín nhận xét thực đúng. Làm sao Thơm có thể so sánh được với Cam chứ. Không ngờ nó mới có mười sáu mà đá dâm đãng tới mức đó rồi. Không biết vài năm nữa ai chịu nổi nó đây. Nhưng Lưu vẫn làm bộ ngây thơ, nói:
"Để bữa nào anh lột áo nó ra thử coi lớn hay nhỏ nhé."
Bà Chín tlập mạnh vô lưng Lưu, cười hăng hắc.
"Đồ qủi, người ta có bây nhiêu không đủ hay sao mà còn muón chơi trống bỏi nữa hả?"
Lưu luồn tay vô áo bà Chín, bộ ngực bà có thua gì gái Mỹ đâu.
Bỗng có tiếng đập cửa ầm ầm. Cả bà Chín và Lưu cùng giật mình, sửa lại quần áo cho ngay ngắn rồi chạy vội ra mở cửa. Mấy dứa em Thơm mặt mày dáo dác, thấy Lưu
Chúng hớt hải, rối rít nói:
"Chú Lưu ơi, chết rồi. Chị Cam đang phá đùng đùng ở nhà kìa. Không ai cản được chl ấy đâu. Chú về mà coi."
Lưu quay lại bảo bà Chín:
"Không lý nó nóng quá hóa điên rồi hay sao?"...