Truyện Sex Hay - Kỷ Niệm
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 3976
Chia sẻ:
"Tiểu Nhan, em của anh...ờ... ờ... xin lỗi Ái Như, thầy Đống yêu quí của em ơi. Em thật không ngờ là gặp thầy ở chốn người xuôi kẻ ngược mênh mông này, ắt là do duyên nợ. Chỉ một lần bên thầy, mà em thấy cả đời em an cư hạnh phúc".
Duệ Nhậm bắt đầu bước tới, ngồi sát bên hông của Ái Như. Nàng vẫn viết say sưa. Mộtbàn tay đặt lên mông của nàng làm nàng giật mình.
"Em nhớ thầy mỗi ngày mỗi dài thêm...".
Bất giác Ái Như phải cắm cuối viết cho kịp.
"Em nhớ thầy theo mây chiều chơi vơi...".
Cái váy đầm được kéo lên lộ rõ cái quần lót màu trắng của nàng. Vẫn không phản ứng. Tiếp tục viết cho nhanh cho kịp.
"Em nhớ thầy như cỏ úa nhớ sương...".
Bàn tay bắt đầu xoa xoa hai bờ mông chắc nịt. Ái Như tròn xoe đôi mắt, ngạc nhiên lắm!.
"Thầy ơi, nếu em có thể là mây trắng thì em có thể bay theo gió đến nơi cuối chân trời, nơi đó có thầy...".
Câu này dài quá, nàng viết vội. Duệ Nhậm từ từ lột cái quần lót của nàng xuống nằm ngang đầu gối. Ái Như bất ngờ, ngạc nhiên. Nhưng vẫn viết :
"Ước gì em là sao còn thầy sẽ là đêm tối, để chúng mình sẽ mãi mãi bên nhau, để ngân hà lấp lánh giữa trời cao, cho tình ta không tàn úa...".
Cái quần lót được vất xuống đất, cặp mông tròn trắng như bông bưởi thật đáng yêu biết mấy. Chàng bắt đầu đặt bàn tay giữa hai đùi của nàng, miệng lúc nào cũng lẫm nhẫm một câu cho Ái Như viết. Không biết làm gì hơn là nằm bất động viết, Ái Như cảm thấy tay cầm viết bắt đầu run run khi Duệ Nhậm chạm nơi giao mùa của hai đùi. Ngón cái của chàng lướt nhẹ như phiến lá rơi qua vùng nhạy cảm của nàng. Nàng hít một hơi thật dài, hai mắt nhíu lại. Sướng quá. Mê quá. Tái tê. Vời vợi.
"Nếu em là thiên thần, thì thầy sẽ là đôi cánh sau lưng, chúng ta sẽ cùng bay cao để rắt rãi an lành đến muôn người...".
Duệ Nhậm từ từ trút bỏ hết xiêm y trên người xuống trong lúc Ái Như tay run run viết từng chữ một. Chàng trần truồng nằm úp lên lưng của Ái Như đọc tiếp, nhưng lúc này chỉ là lời thì thào bên tai:
"Em yêu thầy... em yêu thầy... thầy có biết không".
Giọng đọc của Duệ Nhậm càng lúc càng đứt quãng chen vào đó là hơi thở mạnh mẽ. Chàng ướm nhẹ vào vùng lông măng mới nhú, cảm giác ướt át trơn tru dễ chịu. Ái Như buông hẳn tay viết nhuốm mông lên không tự chủ tìm sự va chạm đâu đó ém xuống. Nhọn hoắc. Cứng ngắt.
"Thầy... tới... em... đi... thầy, đi sâu hơn... sâu hơn nữa đi thầy",
Chàng bắt đầu nói năng lung tung chứng tỏ là đầu óc của chàng giờ đây đã bao trùm bởi nhục dục. Chàng vừa lẫm bẫm vừa làm theo đúng nguyên văn, cho nó từ ấn sâu vào bên trong. Ái Như không cảm giác được thân thể nặng chì của chàng, mà cảm giác cái gì đó đâm toạc vào giữa người nàng đê mê dễ chịu. Nàng thắc mắc trong lòng sao chàng cứ đâm và cứ đâm, miệng thì thở dốc như đang chạy đua nước rút. Một lúc sau cảm giác được nước suối lênh láng dâng tràn bên bờ suối, Chàng bắt đầu dấn thân xuống tận đáy để mò tôm bắt cá. Chàng thả cái cần câu cong cong nhấp nhấp nhử mồi. Con cá như cắn câu, vùng vẩy, oằn quại. Chàng thấy thế càng giật cần cho mạnh cho nhanh để cá không kịp phản ứng. Chàng giật dây câu nghe "phực" một tiếng, con cá rách mép rơi tõm xuống đáy suối, còn đọng vài giọt máu trên đầu lưỡi câu. Không để mất cơ hội quí báu, chàng ném lưỡi câu trở lại, một tay nắm chặt hòn đá cuội, bước chân xuống suối mò mẫm. Con cá càng hoãng sợ quẩy đuôi tìm đường bỏ chạy, chàng dí theo. Ráo riết.Không nghĩ. Cuối cùng chàng nắm cần câu phóng vào giữa lưng con cá, con cá nằm cứng đơ chẳng còn dãy duạ, chàng kéo cần về, đặt cá lên bàn tay rồi nằm ngữa ra đất. Hỗn hển. Mệt.
Ái Như khóc nức nở, quần áo sốc sết chạy qua phòng của Tầng Hoa. Tầng Hoa như đã biết trước nên để hở cửa không khoá. Ôm Ái Như trong tay, Tầng Hoa an ủi:
- Không sao đâu con, từ nay con đã trưởng thành, là một người đàn bà thực sự rồi. Thầy Đống biết được sẽ yêu con hơn.
- Con không biết nữa-Ái Như vẫn còn sụt sùi.
- Vừa rồi con thấy vui không?
Ái Như chẳng dám nói tiếp, cuối đầu e thẹn thừa nhận là nàng vui lắm với sự khám phá mới mẻ này. Một lúc sau nàng ngước đầu lên nói :
- Con không muốn cưới đại tướng quân đâu Dì.
- Con phải cưới, con ạ! Đại cuộc đã định rồi, hôn lễ đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ chờ ngày con về lễ làm lễ mà thôi. Đây là việc hệ trọng được nhà Vua đích thân làm chủ hôn con không thể nào nói không là không được. Sẽ bị đứt đầu như chơi thôi!
- Nhưng còn Thầy Đống thì sao Dì, con không thể nào quên được Thầy.
- Con cũng vẫn cứ yêu Thầy Đống và coi y ta như một người tình, khi nào cần thì con kêu tới khi nào không cần thì con đuổi đi. Đó chẳng phải là điều sung sướng ư!
Ái Như gật gù cho lời của Tầng Hoa là phải. Tầng Hoa cười nhếch mép coi như kế hoạch của nàng đã đi hơn 3 phần 4 rồi. Đêm đó Ái Như ôm Tầng Hoa ngủ ngon lành như là chuyện xảy ra vừa rồi với Duệ Nhậm chỉ là một thứ cỏn con.
o 0 o
Sau khi Ái Như nức nở chạy ra khỏi phòng, Duệ Nhậm chỉnh lại quần áo rồi bước ra ngoài. Chàng bắt gặp Tiểu Nhan đứng ở ngoài vườn một mình thì rón rén bước tới sau lưng nàng. Chàng choàng tay ôm chầm từ sau lưng, hai tay vòng qua cái eo thon thon của nàng. Nàng giật mình trong giây lát, nhưng sung sướng lại tràn lan. Nàng không còn kiềm chế lâu hơn nữa, nàng đã đầu hàng sự hấp dẫn của chàng rồi. Ôi, hơi thở của chàng, mùi da thịt của chàng, mùi tóc của chàng sao mà quyến rũ thế! Nàng chủ động hôn lên môi của chàng ào ào như thác đỗ. Họ dìu nhau ra phía sau vườn nơi có cây dương to, táng cây um tùm xum xuê. Nàng ngồi bẹp ra đất trút bỏ cánh áo rộng vướng víu, chàng cũng tự thoát y. Hai thân hình loã thể dưới ánh trăng đêm thanh vắng. Ánh trăng vàng chênh chếch soi qua làn da trắng mịn của nàng làm ánh lên một màu trong tinh khiết. Chàng kê miệng uống cạn ánh trăng vàng trên người nàng. Bầu rượu đào rót từng đợt một tràn lan xuống cuống họng. Ngọt ngào. Tinh túy.
Quả đúng như là :
"Lòng anh giếng ngọt trong veo
Trăng thu trong vắt, biển chiều trong xanh
Lòng em như bụi kinh thành
Đa đoan vó ngựa chung tình bánh xe."
(Nguyễn Bính)
Sáng hôm sau, khi bình minh vừa mới ló dạng. Xa xa tiếng vó ngựa phi nước kiệu, ngồi trên lưng ngựa là một viên lính trẻ đưa tin. Tin của nhà Vua từ kinh thành mang tới cho mời phó tướng Duệ Nhậm cùng vị đại tướng quân lãnh chiêu gọi tân binh để chuẩn cho cuộc chiến tranh sắp tới. Phó tướng Duệ Nhậm lập tức chuẩn bị hành trang cùng Tầng Hoa, Ái Như và Tiểu Nhan trở về kinh thành. Về tới kinh thành Ái Như liền bị bà đô đốc Trịnh Cơ giam lỏng trong buồng. Nàng uất ức lắm nhưng chẳng làm gì được.
Trong lúcđó Kình Quốc Đống cũng tìm kiếm Ái Như mấy ngày qua. Nhưng không được một tin tức nào cho biết. Ngay cùng lúc đó được lệnh truyền của nhà Vua cho chiêu binh mãi mã, thì tin vị đại tướng Hoàng Quân sẽ làm lễ thành hôn với Ái Như loan truyền ra khắp kinh thành. Kình Quốc Đống liền đầu quân dưới trướng của đại tướng Hoàng Quân, hy vọng một ngày nào đó sẽ tìm cách cướp lại Ái Như từ trong tay của Hoàng Quân. Nhờ chơi các món nhạc cụ từ nhỏ nên cổ tay của chàng rất cứng cáp và uyển chuyển rất thích hợp cho việc cầm kiếm nên chỉ có một tuần mà chàng đánh không thua một tên lính lão luyện.
Tình cờ lần đó Kình Quốc Đống bắt gặp Tầng Hoa từ cổng kinh thành ra, chàng lập tức đuổi theo cho tới tận nhà của nàng để hỏi thăm tin tức của Ái Như. Chàng bảo với nàng rằng:
- Mau chỉ cho ta làm sao thì mới gặp được Ái Như.
- Ta không biết nhưng ta có thể viết thư bảo Ái Như ra gặp chàng - nói xong thì Tầng Hoa bỏ đi.
Kình Quốc Đống rượt theo, rút kiếm trong người ra chặn ngay trước mặt Tầng Hoa nói lớn:...