Truyện Sex Hay - Con Cưng Thời Hiện Đại
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 19551
Chia sẻ:
San mỉm cười chữa thẹn, nói lảng đi:
- Dạ, tối qua trời mưa lớn quá.
Thầy Mười có vẻ thích thú:
- Ừ, cơn giông tối qua giúp tụi mình xóa sạch dấu vết ở gò mả cô Hai Thu, nếu không, chẳng làm thế nào che mắt được gia đình cô ấy biết có người đào mộ.
San cũng chợt nhớ ra đỉều đó và thấy vui vui. Chàng ôm mớ quần áo đi vòng ra mé sau am.
Qua một đêm mưa to gió lớn, cây cối trong vườn trông thực xác xơ, lá rụng bừa bãi. Vài cành cây gẫy gục ngang đường.
Chàng tới phía sau am thấy ngay chỗ thầy Mười lấy mấy tấm phên che lại làm nơi cho thân chủ tắm rửa và thay quần áo. Một lu nước đầy ắp nước mưa được hứng từ thân cây cau xuống. San thấy có đủ cả sà bông và khăn tắm để ở đó, chắc chắn thầy Mười đã sửa soạn sẵn cho chàng từ trước.
Mặt trời chói chan của một tháng hè tỏa ra hơi nóng ngay từban mai làm những gáo nước mưa dội vào thân thể San mát rười rượi. Chàng tắm rửa xong, súc miệng sạch sẽ, múc gáo nước mưa uống một hơi. Ngụm nưức chẩy qưa cổ họng đi vào thân thể như một luồng gió mát thổi tới tận lục phủ ngũ tạng, chưa có một ly nước nào làm chàng cảm thấy khoan khoái và ngọt lịm như ngụm nước mưa sáng nay.
Trở vào am, San thấy thầy Mười đang lui khui thắp những ngọn nến trên tấm hình nhơn bằng gỗ đặt nằm trước bàn thờ, chỗ chàng ngủ tối qua. Đèn cầy được thắp dọc theo đường xương sống, chân và tay của hình nhơn. Đặc biệt trên đầu được xếp thành hình bát quái.
Thầy Mười thấy San trở lại, mỉmcười, trỏ cái hình nhơn, nói:
- Sau bẩy ngày, cô Hai Thu không còn là cô Hai Thu nữa. Nó sẽ là thuộc hạ của tôi, có nhiệm vụ giữ am. Đứa nào vô đây lục lọi, ăn trộm đồ, kể như tới số.
San thắc mắc hỏi:
- Thưa thầy, như vậy đâu có phải là Thiên Linh Cái nữa. Mình luyện phép này giống như một loại ma xó của người thượng du Bắc Việt.
Thầy Mười nhìn San ngạc nhiên.
- Thầy cũng biết vụ ma xó nữa sao?
- Dạ, con sanh tại tỉnh Thái Nguyên và bố con là một điền chủ ở vùng biên giới Việt Hoa. Ông cụ có nhiều vườn trà lắm, bởi vậy nhơn công đa số là những người thiểu số vùng núi cao. Họ hay luyện phép ma xó để giữ nhà.
Thầy Mười gật gù.
- À, thì ra thế. Chứ không lẽ thầy Tư làm sao biết được phép này mà nói cho thầy nghe. Nhưng sự thực thì phép của mình không giống như ma xó của người thượng du Bắc Việt. Đây là loại Thiên Linh Cái dữ dằn hơn ma xó nhiều. Mình có thể sai khiến hắn đi vạn dặm giết người như chơi. Tuy nhiên, phải biết rõ về người đó và chỉ có thể làm được một lần thôi, khi y nghe lời mình, giết địch thủ rồi, cũng siêu thoát luôn.
Những lời nói của thầy Mười càng làm San thắc mắc hơn. Chàng nhớ lại chuyện đêm qua, và những gì cô Hai Thu nói với chàng đều khác hẳn. San định hỏi, nhưng kịp ngưng lại vì nói ra có thể lộ hết dự tính của mình với cô Hai Thu đêm qua.
Thầy Mười và San trở lên nhà trên, lấy xe ra chợ ăn hủ tíu Khu chợ nhỏ lèo tèo vài ba cái sạp bán rau, cá. Quán hủ tíu thưa thớt vài người khách, trông không có vẻ gì hấp dẫn lắm. Tuy nhiên, ở khu vườn ruộng mênh mông này, có được một xe bán hủ tíu như thế cũng là may rồi. Có lẽ vì mệt và đói nữa nên San ăn một lần hai tô hủ tíu mì thật đã ít có khi nào chàng ăn nhiều như sáng nay. Thầy Mười cũng ăn hết một tô mì hai vắt. Trông thầy có vẻ hỉ hả lắm... Ăn uống xong, thầy Mười bảo San:
- Sự thực, tôi chỉ cần thầy giúp như vậy là đủ rồi. Phần sau này tôi có thể luyện một mình được. Tuy nhiên, còn sáu ngày nữa, nếu có thầy, con Thiên Linh Cái này sẽ mạnh hơn nhiều, nhưng chỉ tiếc thầy là lính tráng, làm sao có thì giờ giúp tôi hơn nữa được.
San vội nói:
- Nếu thầy muốn con ở lại đây thêm sáu ngày nữa cũng đâu có khó gì. Để con chạy vô sở, làm cái đơn xin phép nghỉ thường niên là xong ngay.
Thầy Mười mừng rỡ, nói:
- Nếu được như vậy tôi cám ơn thầy lắm đó. Sự thực, đây là lần đầu tiên tôi luyện loại Thiên Linh Cái này. Trăm năm mới có một dịp may, gặp con gái còn trinh treo cổ tự tử Thứ Thiên Linh Cái này là loại dữ dằn nhất trong mọi loại Thiên Linh Cái. Nếu mình nắm được nó rồi, trừ Phật pháp ra. Tà, ma, ngải nghệ gì đối với nó cũng là đồ bỏ thôi. Mai mốt này, thầy coi tôi hạ mấy thằng thầy bùa, thầy pháp vùng này dẹp bàn thờ tổ mà đi cho coi. Nếu thầy xin nghỉ phép được còn nói gì nữa.
- Dạ, nếu thầy muốn thế, con phải trở về sở ngay bây gìơ mới kịp, nếu về muộn sợ trễ.
Thầy Mười lật đật dục San đi ngay, không cho chàng chần chờ một phút nào nữa. San nghe lời, lấy xe Honda chạy về sở liền, chỉ nội trong buổi chiều là chàng đã có tấm giấy phép trong tay. ông sĩ quan hành chánh là người thương San nhất sở, vì cũng có nhiều chuyện nhờ cậy qua lại, nên thu xếp vụ đi phép cũng không khó khăn gì.
Trời vừa chợp tối là chàng đã có mặt tại nhà thầy Mười rồi Thấy San, thầy Mười mừng lắm, hỏi liền:
- Thầy xin nghỉ phép được rồi à?
San gật đầu:
- Dạ, đi lâu thì khó, chứ khoảng một tuần thì cũng chạy chọt được.
Thầy Mười không để San nói hết câu, kéo chàng vô nhà ngay. San không ngờ nơi đây lại đông người như vậy. Hỏi ra mới biết, có một thân chủ tạ ơn thầy Mười nên làm đồ ăn mang lại. Đám học trò thầy Mười cũng biết tin nên kéo tới ăn ké.
Thầy Mười dắt San vô bàn chính giữa giới thiệu với mọi người:
- Bà con cô bác, đây là thầy San, học trò của thầy Tư Lành, sư huynh tôi trên Sàigòn. Thầy San xuống đây chơi với tôi một tuần lễ, phụ với tôi luyện phép. Trong môn phái hiện nay, ngoài ông Mười lớn ra, phải nói thầy Tư là người cao tay ấn nhất. Còn thầy San là đệ tử được xuất sư, trẻ nhất trong môn phái mình. Tuy nhiên, về vụ luyện bửu bối trong môn phái, kể cả ông Mười lớn và tôi nữa, chưa ai gặp nhiều kỳ duyên bằng thầy San.
Mọi người đang im phăng phắt nghe thầy Mười nói, bỗng xôn xao, bàn tán ồn ào. Họ vừa nghe thầy Mười nói tới luyện bửu bối. Quả thực, trong môn phái, các đệ tử hơn kém nhau chỉ về bửu bối mình luyện được. Có lẽ thầy Mười biết mọi người không tin lời mình vừa nói, ông luồn tay vô lưng quần San, lôi ra sợi dây cà tha vàng chói 36 mắt, nói lớn:
- Tôi biết chắc sợi dây cà tha vàng 36 mắt này của thầy San là bảo vật duy nhất của môn phái, thầy bà nào của mình cũng mơ ước tới nó mà không được. Chính Sư Tổ sau khi mãn phần cũng chỉ để lại cho tôi sợi dây cà tha 36 mắt bằng bạc thôi. Còn các sư huynh đệ khác may mắn lắm mới luyện nổi sợi dây cà tha 36 mắt bằng chì là cùng.
Thầy Mười chưa nói dứt câu, tiếng ồn ào bùng lên như vỡ chợ. Mỗi người nói một câu, không còn .ai nghe được ai nói gì nữa. Thầy Mười thấy vậy nói lớn:
- Thôi, bây giờ mời bà con cô bác cứ tự tiện dùng đi; đây là lộc của Tổ, cứ tự nhiên.
Có lẽ mọi người chỉ chờ có thế, họ xúm vô ăn uống ngay. Lẽ tất nhiên, nơi bàn tiệc này, thầy Mười là bậc trưởng thượng nên bao nhiêu đồ ăn ngon đều dồn về đây. San ngồi ngay bên tay phải thầy Mười. Ăn uống thực thích thú. Bỗng chàng để ý một cô gái ngồi đối diện trong bàn, cứ nhìn chàng tủm tỉm cười hoài, Chàng quay qua hỏi nhỏ thầy Mười:
- Thưa thầy, cô gái ngồi trước mặt con là ai vậy?
Thầy Mười chợt nhìn lên, bắt gặp ánh mắt của cô gái đang nhìn San, ông cười ha hả.
- A, thì ra thế. Sao khéo quá vậy. Qua đây.
Có lẽ cô gái bị thầy Mười bắt gặp đang nhìn San, lại gọi cô ta qua ngồi cạnh San nên mặt cô đỏ lên thấy rõ. Cũng may mọi người lo ăn uống nên không ai để ý. Thầy Mười để cho cô gái ngồi xuống rồi mới nói:
- Đây là con Hoa, nó theo học tôi lâu lắm rồi đó. Nếu phải là con trai, nó đã được xuất sư rồi, nhưng tiếc là nhiều bửu bối, đàn bà, con gái luyện không được, nên tôi còn chần chờ. Nhưng phải nói thực, ít có đệ tử của thầy nào qua mặt nổi nó đâu. Tuy nhiên, tay ấn con Hoa còn kém thầy xa lắm. Tôi không cóphước như thầy Tư....