Truyện Sex Hay - Cô Diễn Viên Yến Vy
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 11894
Chia sẻ:
"Em nói rồi anh có khinh em không?"
"Sao lại khinh em được, thân thể chúng mình đã dính cứng vào nhau hàng ngày, còn cái gì nữa chứ."
"Còn."
"Cái gì?
"Hoàn cảnh gia đình em."
"Thế nào?" .
"Bây giờ anh biết xã hội Việt Nam mình nghèo tới đâu. Gia đình em lại càng khốn khổ hơn mọi người. Ngay hôm đầu chú Thi chẳng nói với anh rồi là gì?"
"Anh quên rồi."
"Anh quên chứ em làm sao quên được."
"Nhớ làm chi ?"
"Để hầu hạ anh và không làm anh thất vọng."
"Có dính dáng gì tới chuyện con Cam với anh đâu?"
"Có chứ, nếu anh không mướn tụi em nữa. Chắc chắn em sẽ phải đi làm cho mấy cái động chơi bời rẻ tiền. Số phận con Cam có hơn gì em đâu. Lúc ấy tụi em phải ngủ với biết bao nhiêu người một ngày. Được anh chiều chuộng như hôm nay hay sao."
Lưu bế Thơm lên, chàng ngồi xuống ghế, đặt nàng ngồi trên đùi. Thơm bá lấy cổ Lưu, ép sát thân thể vô mình chàng.
Lưu hôn lên cổ Thơm thì thầm:
"Tại sao xã hội này lại đầy dọa con người tới hố sâu như vậy?"
"Em không biết."
Nói chuyện cho tới thực khuya, tự nhiên Lưu không còn hứng thú đè Thơm ra như mọi ngày nữa. Chàng thấy mình lợi dụng người con gái này một cách bỉ ổi quá. Mặc dù trong người Lưu muốn sôi lên niềm lửa dục. Không hiểu sao Thơm hỏi chàng:
"Anh không còn thích em nữa hả?"
Lưu hôn lên môi nàng đắm đuối.
"Em có nhìn thấy thân thể anh không?"
"Thấy."
"Như thế em không hiểu sao?"
"Vậy anh còn chờ đợi gì nữa. Đã mấy tiếngrồi, em đang chờ đợi dâng hiến cho anh đây."
"Anh thấy mình tội lỗi quá."
"Không phải là tội lỗi khi hai người cùng chung một ý nghĩ, một hành động."
"Nhưng anh không nghĩ giống em."
"Mặc cảm chăng?"
"Có thể, nhưng cũng khôngchắc lắm."
Thơm cắn nhè nhẹ trên vai Lưu. .
"Em thương anh thật rồi, tội nghiệp anh quá đi."
"Thế tại sao em không chịu ở luôn đây với anh?"
"Hôm trước anh tưởng em đau thực hay sao? Em bị xỉu đi vì có một con ma hiện ra ngay chân giườhg?"
Lưu ngạc nhiên, nói:
"Sao em không nói cho anh nghe?"
"Lúc ấy anh đâu có cho em nói, anh lại nghe lời mụ Chín chuẩn bệnh tầm bậy tầm bạ."
Lưu ngẩn người, hỏi:
"Có thực vậy không?"
"Bây giờ mà anh còn không tin en nữa hay sao?"
"Em nói anh nghe đi."
"Dạ, đêm hôm ấy khi đèn tắt. Anh có thấy một cơn gió lành lạnh thổi vô nhà không?"
"Anh có thấy nhưng không để ý lắm."
"Phải rồi, em cũng biết anh không quan tâm lắm, vì lúc ấy anh vừa trườn mình lên mình em. Và con ma hiện ra ngay dưới chân em."
"Nó thế nào?" ' .
"Một con ma cái. Cao lêu khêu, cái đầu như đầu khỉ, hai mắt xanh lè to như trái trứng, mũi hỉnh lên và cái miệng rộng ngoác với hai chiếc răng nanh chìa ra như nanh heo rừng."
"Tại sao em biết là ma cái."
"Em quên nói, bộ ngưc con ma thực to, còn to hơn cái đầu em nữa. Đặc biệt đỏ như máu. Bởi vậy em xỉu đi ngay. Khi tỉnh dậy không thấy anh đâu, em sợ quá chạy ra ngoài vườn ngồi thì vừa gặp anh dẫn bà Chín vô. Kê như anh biết, bà ấy đè em ra khám lung tung, nói tầm bậy tầm bạ."
"Rồi sao sau đó em chạy tá hỏa về nhà, không tới đây nữa?"
"Dạ, tánh em không sợ gì hơn là ma. Lúc anh và bà Chín khám bệnh cho em xong, vừa ra nhà ngoài. Con ma đó lại xuất hiện. Thế là hồn vía em lên mây, tá hỏa chạy thục mạnh về nhà, phát đau luôn."
Bây giờ Lưu mới vỡ lẽ ra câu ehuyện là như thế. Cả bà Chín lẫn con Cam đều gạt chàng. Lưu thấy thương Thơm vô ngần, chàng từ từ cúi xuống hôn lên môi nàng, thì thầm:
"Tội nghiệp người yêu của anh, anh sẽ không bao giờ bỏ em đâu. Nếu nhà có ma, anh chắc nó khôngbao giờ dám xuất hiện ban ngày. Vậy em hãy tới với anh vào buổi sáng, tới tối em có thể trở về nhà em ngủ cũng được."
Thơm mừng muốn ứa nước mắt. Nàng ôm ghì lấy Lưu, nước mắt trào ra sung sướng. Một hồi lâu, nàng mới thì thầm:
"Nếu vậy anh cho con Cam tới giúp anh ban đêm nhé."
"Nó tới đây làm gì nữa?"
Thơm vuốt tóc Lưu ánh mắt dại khờ.
"Anh coi nè, làm việc nguy hiểm như thế này, không có ai chăm nom anh đêm hôm, em đâu có an tâm."
Lưu mỉm cười, nói:
"Nhưng có người chăm nom lại coi chừng phờ phạc hơn nữa đó."
Thơm cũng mĩm cười, nói:
"Miễn là anh vui là em sung sướng rồi."
Lưu ấn người Thơm xuống, nàng nằm cong vòng trên đùi chàng. Đầu và chân muốn chạm đất, bụng ưỡn lên trước mặt Lưu, chàng vội vàng cúi xuống...
Gần tới mười hai giờ đêm. Lưu cho Thơm về. Chàng trở vô phòng nuôi Ma Ngải. Những lời nói của nàng về con ma hiện ra dưới chân giường Lưu hoàn toàn tin là sự thực.
Chàngbiết ngay nó là con Ma Ngải chứ còn ai vào đây nữa. Hình dáng đó Thơm làm sao tưởng tượng ra được. Mấy ngày gần đây, Lưu cũng đã để ý bộ ngực con Ma Ngải lớn khác thường. Nó chẳng khác gì ngực đàn bà đang cho con bú, chỉ có điều đỏ ao và cũng trần trụi trơn láng như người. Không giống như những phần khác có lông che phủ.
Như thế có nghĩa là con Ma Ngải đã biết hiện hình rồi. Lưu mừng lắm. Tự nhiên chàng nghĩ tối nay mình phải ngủ trong phòng nuôi Ma Ngải như ba hôm đầu. Lưu đem phân nửa chiếc hình có ảnh Tú Quyên theo. Chàng vừa đẩy cửa bước vào phòng đã thấy con Ma Ngải nằm dài trên đi văng. Đây là lần đầu tiên chàng thấy nó nằm như vậy. Hình ảnh khi nó hiện hình do Thơm kể lại chẳng khác gì bây giờ bao nhiêu. Nhất là bộ ngực đỏ hon hỏn, mịn màng vươn lên như hai trái núi.
Lưu ngồi kề bên con Ma Ngải. Trích máu ngón tay kề vô lỗ mũi nó. Con Ma Ngãi ưỡn người lên hít thật mạnh. Giọt máu vừa chẩy vô lỗ mũi nó. Nó đã nhích qua lấy lỗ mũi bên kia hít luôn một giọt máu nữa. Đây cũng lại là lần đầu tiên chàng thấy con Ma Ngải hít một lần hai giọt máu vô hai lỗ mũi.
Nó nằm sải chân tay, lim dim nhưmơ ngủ. Lưu có cảm tưởng như con Ma Ngải là một giống người trên hành tinh nào gửi xuống địa cầu, chứy không phải là một loài ma nở trong trứng và lớn lên bằng máu của chàng.
Lưu chợt nhớ ra ý định củamình. Chàng đưa chiếc ảnh của Tú Quyên trước mắt nó, nói:
"Đây là người yêu của tao, tên là Tú Quyên. Mày hãy giúp tao kết hợp với nàng."
Chàng vừa nói xong, con Ma Ngải quắc mắt nhìn chàng tới rợn người. Ánh sáng xanh lè trong con mắt nó chiếu ra làm cho toàn thân Lưu rung động. Chàng lảo đảo từ từ nằm vật xuống đi văng.
Cũng ngay lúc ấy, trong một ngôi biệt thực sang trọng bên Sàigon, chỉ cách xa chỗ Lưu ở vài cây số. Tú Quyên tự nhiên lảo đảo té nhào xuống đất. Cả nhà quýnh lên, ngày mai là đám cưới rồi, làm sao bây giờ. Cả tuần nay nàng bận rộn lo đủ thứ, tử nhà cửa, quần áo, thiệp mời, cho tới cái bánh mâm cau. Làm sao nàng chiu nổi. Phú cũng tức tốc được gọi tới, không còn biết làm sao hơn, mọi người đành chở nàng vô nhà thương. Hơi thở Tú Quyên chỉ còn thoi thóp, tới nhà thương, người ta phải đưa nàng vô phòng hồi sanh ngay. Nàng được thở bàng dưỡng khí trong phòng lạnh. Bác sĩ cho biết; sức khoẻ nàng hầu như kiệt quệ, nhưng còn quá sớnl chuẩn đoán là bệnh gì.
Phú như điên lên, nhè ngay lúc này mà Tú Quyên ngã bệnh còn ăn làm sao, nói làm sao với bà con hai họ chứ. Nhất là những viên chức chính quyền chàng mời như để vây vo, phô trương thanh thế mới phải nói với người ta cái gì đây.
Chàng túc trực ngay trong nhà thương cả đêm, nghe ngóng tình hình bệnh trạng Tú Quyên ra sao, nhưng nàng vẫn mơ mơ màng màng, hơi thở thoi thóp, không có hy vọng gì tỉnh lại cho ngày cưới được cử hành vào sáng ngày mai cả!
Trong khi đó, Tú Quyên thấy mình như đi trên mây. Bay trên những cánh đồng vắng đầy trăng sao. Dưới chân nàng là cả một khoảng không gian mờ mịt, âm u và lạnh lẽo Gió thổi ào ào, nàng cứ bay đi. Bay thực nhanh trong mờ mịt, tối tăm hoang vắng.
Tú Quyên đã réo gọi, nhưng nào có ai ở đây mà nghe thấy tiếng nàng. Rồi bỗng chốc trời đổ mưa, sấm sét âm vang, sáng ngời. Nàng rớt từ trên trời xuống, sâu thăm thẳm. Tú Quyên nhắm mắt lại chờ chết. Một hồi sau, nàng mở mắt ra. Tự nhiên thấy mình đang nằn trong lòng một người. Một người có hơi thở quen quen, nhưng nàng không nhận ra ngay chàng là ai. Tại sao lại ở chốn này, và đang ôm ấp nàng trong vòng tay mơ ngủ....