Truyện Sex Hay - Cô Bé Chịu Chơi
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 9992
Chia sẻ:
Thằng nhỏ bị mất hứng đâm ra xuội lơ. Tôi hơi quê một chút, nhưng lại chuyển thành bực bực. Tánh tôi hơi lạ, bình thường thì rất hiền nhưng khi nổi nóng lên thì cái gì cũng bỏ qua hết được luôn. Lần này cũng chẳng hiểu vì sao tôi bực, hay có lẽ là bởi tôi đã ảo tưởng nhầm về con bé này? Không lẽ nó không thích nhìn tôi tắm?
Tôi đem cả mớ suy nghĩ bùng nhùng đó bước ra ngoài. Con nhỏ vẫn ngồi xuội lơ trên giường của tôi, cái mặt cố tình tỏ ra ngây thơ nhưng vẫn có cái nét gì đó hơi lúng túng. Tôi phát hiện ra, mình không có lầm một chút nào.
Tôi cũng hơi đãng trí, vì khi tắm xong chỉ mặc độc chiếc quần cộc ra ngoài. Bình thường ở nhà, tôi toàn ở truồng đi ra khỏi phòng tắm chứ sức mấy mà mặc áo quần. Lần này rõ ràng có nó ở ngoài, nhưng may mắn tôi còn mặc chiếc quần cộc chứ nếu tồng ngồng như mọi khi, có lẽ mọi chuyện lại hỏng be hỏng bét.
Con nhỏ quay ra, nhìn tôi đang trần trùng trục, cái quần cộc nhỏ xíu chỉ dài ngang cái quần bơi thì la lên:
- Trời ơi trời, Long ăn mặc kiểu gì kì vậy!
Nói xong nó đưa 2 cái tay lên che mắt. Tôi sững người lại, mặt cũng đỏ cả lên. Đãng trí thiệt à nha. Nhưng tự dưng tôi thấy cái kiểu che mắt của con nhỏ này có cái gì đó gượng gạo sao sao đó, hệt như ngày xưa coi phim có mấy cảnh hôn nhau, mấy người lớn cũng kêu tụi nhỏ bọn tôi phải che mắt lại - tôi ti hí hoài. Con nhỏ này chắc không ti hí, nhưng mà nó đang xạo tôi rồi. Chẳng biết dũng khí từ đâu ra, tôi buột miệng nói một câu trớt quớt:
- Linh nhìn hoài rồi, có gì đâu mà bày đặt che mặt!
Con nhỏ như kiểu bị sét đánh trúng, chết lặng đi. Hồi lâu mới lắp bắp:
- Long ... Long ... nói... cái gì?
Tôi quả nhiên là một người có tiềm ẩn ít nhiều tính ác. Nếu có tiền kiếp, ắt hẳn tôi đoán mình cũng thuộc dạng ma đầu dữ đội lắm đây. Không hiểu sao, trước cái vẻ sững sờ như kiểu kẻ trộm bị bắt quả tang của bé Linh, tôi lại thấy mình can đảm và oai phong hơn gấp bội. Tôi thủng thẳng:
- Hồi nãy chẳng phải Linh dòm tôi trong phòng tắm đó sao?
Con nhỏ mặt mày tái nhợt cả đi, miệng như bị ai bịt chặt, chẳng nói ra được tiếng nào. Phải tới 5 phút sau, nó òa lên một tiếng rồi nức nở:
- Long... xúc phạm Linh!
Nói ra sự thật lại là xúc phạm sao trời? Đâu lại có cái lý lẽ bất cần đời như vậy. Tôi cũng hơi hơi có chút bực mình. Trên đời tôi ghét nhất là ai đổ vạ cho mình, mặc dù tôi làm sai cũng chẳng ít. Thôi lỡ rồi, đã chơi thì không được sợ mưa rơi, tôi bồi thêm một cú knock-out:
- Có gì đâu, Long cũng coi Linh rồi, giờ Linh coi lại, coi như huề đi!
Thằng anh xã hội đen của tôi có lần buột miệng nói tôi có phong cách giang hồ, bị ông già chửi vuốt mặt không kịp, ai dè cũng có phần đúng đó nha. Tôi bản chất không thích va chạm, nhưng ở trong một số trường hợp dòng đời xô đẩy, chất bựa trong tôi có dịp phát tiết không thua kém bất kì một kẻ lưu manh đầu đường xó chợ nào. Cuộc đời tôi đã nhiều lần chứng kiến điều đó xảy ra, có điều, đây lại là lần đầu tiên. Có trong mơ, tôi cũng không nghĩ mình nói chuyện với con nhỏ bạn học cùng lớp theo kiểu như thế này.
COn nhỏ Linh mặt hiện lên vẻ bực tức:
- Long nói cái gì kì cục vậy? Không lẽ ban nãy Linh thay đồ...
Tôi chặn luôn họng nó lại:
- Không phải Long coi hồi nãy, mà là hồi khác.
Con nhỏ chắc đang bị cú shock điện của tôi tác động nên suy nghĩ của nó cũng chậm chạp hẳn đi. Nó lắp bắp:
- Long coi ... coi hồi nào?
Tôi thủng thẳng:
- Ủa bộ có gì hay sao mà cuống dữ vậy ta?
Con nhỏ càng luống cuống hơn:
- Long... coi cái gì?
- Ở trong cái lớp học đó!
Tôi nói mấy chữ đó cũng nhẹ nhàng thôi, nhưng với con nhỏ như kiểu tiếng sét trong vườn hoang vậy. Nước mắt nó bắt đầu tuôn như mưa, 2 cái tay che kín bưng khuôn mặt. Tôi thấy tội tội, muốn lựa lời an ủi mà chẳng biết bắt đầu như thế nào. Lại thêm một câu lãng xẹt buột ra ( ngày này ngày gìnói toàn câu lãng xẹt)
- Thôi mà, có gì đâu, ai mà không như vậy.
Tôi cũng là nói liều thôi, chẳng hiểu con nhỏ có tin không nhưng hồi lâu thấy nó bớt thút thít thật. Nó đưa bộ mặt đưa đám nhìn tôi rồi quả quyết:
- Long không được nói chuyện đó với ai, nếu không Linh tự tử!
To chuyện rồi nha. TÔi hồi đó tới giờ cũng chưa bao giờ có gan bức tử ai đó cả. Nó dọa một câu đâm làm tôi cũng hơi quýnh quáng, tuy nhiên cái tính ngang bướng trong tôi lại trỗi dậy mạnh hơn bao giờ hết. Tôi bất mãn khịt mũi một tiếng:
- Linh tự tử mắc mớ gì tới Long, tại sao đem ra dọa chi vậy?
Con nhỏ có vẻ bị shock hơi nhiều trong hôm nay, nó òa lên một tiếng thảm thiết rồi chúi nhủi xuống giường tôi, khóc như mưa như gió. Đúng lúc tôi cũng đang muốn bảo nó nếu không nín thì tôi cũng đi tự tử thì nó làm cho tôi chết điếng bằng một câu nói giữa tiếng nấc:
- Long... không có thương Linh chút nào hết!
Tôi như bị trúng tà, đứng như trời trồng. Cuộc đời sau này của tôi đã gặp đủ loại bày tỏ tình cảm với mình. từ cave, gái tiếp thị, gái teen, gái xề, tuy nhiên ấn tượng của nó so với lần đầu tiên của cuộc đời này là một trời một vực. Tôi biết tán gái từ năm lớp 3, có bạn gái nắm tay dung dăng dung dẻ từ năm lớp 7, hôn vào má nhau năm lớp 8, tuy nhiên người con gái đầu tiên tỏ tình với tôi trong một khung cảnh khó quên như thế, chỉ có thể là em. Sau này, dù có bao nhiêu chuyện khiến tôi và em căm ghét nhau, tôi cũng không thể phủ nhận rằng, người đàn ông không thể nào quên người con gái đầu tiên của đời mình, trừ khi đó là một ả cave.
Không lan man nữa, tôi lúc đó chỉ thấy tâm trạng của mình nửa bay bổng, nửa ảo ảo như thể vừa dùng xong 2 kg đá. Giờ đến lượt tôi biến thành gã cà lăm, còn con nhỏ kia thì đổi ngược lại thành vị quan tòa:
- Tại sao Long ác như vậy? Sao Long không muốn để cho Linh sống nữa? Linh có làm gì sai với Long đâu?
Con gái cũng ngộ thật à nha. Mãi sau này, tôi mới nhận ra rằng chiêu hữu hiệu nhất của họ dùng khi hữu sự là nước mắt và ... đổ vấy cho người khác. Rõ ràng, tôi từ vị trí người vô tội lại đùng 1 cái chuyển sang vị trí người có tội. Nản hết sức.
Tôi lúc đó chỉ lắp ba lắp bắp:
- Không... không phải... ý Long là...
Con nhỏ gằn giọng:
- Ý Long là sao? Giờ mọi chuyện như thế này, Linh chẳng còn mặt mũi nào nhìn ai nữa!
Nói xong lại khóc thêm một trận lớn như mưa lũ miền Trung. Không biết ai xui khiến, hay do ảnh hưởng của phim ảnh Hongkong - khi mà đàn bà khóc thì đàn ông nhất định phải ôm, tuy nhiên kèm theo đó thì đàn ông thường phải chịu vài quả đấm - tôi lấy hết can đảm giang tay ôm choàng lấy người con nhỏ. Nó run bắn lên một cái, tuy nhiên rất may tôi không bị ăn đấm như ở trong phim. Cảm giác được ôm một đứa con gái lần đầu tiên thật khó tả. Nó mềm mại và ngọt ngào, mang một thứ dư vị lâng lâng như khi uống một ly champaigne hảo hạng. Con nhỏ nằm im, không khóc, không đẩy ra, nhưng cũng chẳng nói thêm điều gì cả. Tôi lục tung cả cái đầu và cuối cùng cũng nghĩ ra một câu an ủi "thứ thiệt":
- Tuổi của tụi mình ai mà chẳng tò mò. Nếu ai cũng đòi tự tử, làm gì trên đời còn người lớn nữa. Long cũng tò mò vậy mà.
Câu an ủi này có tác dụng cũng lớn lắm nha. Thường thì khi có một kẻ chung hoàn cảnh với mình, con người ta sẽ cảm thấy được sẽ chia lắm lắm. Con nhỏ Linh cũng vậy. Nó nín khóc, đôi mắt có vẻ đang nghĩ ngợi điều gì đó. Nó khẽ đẩy tay tôi ra:
- Long phải hứa không nói chuyện này ra với ai nhé, có được không Long?
- Được mà, đảm bảo sẽ không có nói với ai hết!
...