Truyện Sex Hay - Chơi Mẹ Người Yêu
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 27408
Chia sẻ:
Lưu khoan khoái bật cười làm bà Chín ngơ ngác hỏi:
"Anh cười cái gì vậy?"
Lưu cúi xuống hôn lên bờ môi mũm mĩm của bà Chín, thì thầm:
"Anh cười vì sướng quá, được hôn lên môi em."
Bà Chín cong người lên, nút chặt lấy môi Lưu, rên rỉ... Mặt trời đã lặn từ lâu. Bà Chín về được một lúc, vợ chồng Thi đi cùng với một người con gái bưng cơm qua.
Vợ Thi nói:
"Đây là cô bạn em ở gần nhà, định nói với anh cho cô ấy tới đây dọn dẹp nhà cửa cho anh. Nhất là lúc anh đau ốm đêm hôm, tụi em không ở gần anh được."
Lưa kêu lên.
"Trời ơi, mấy người làm như tôi là bệnh nhân không bằng. Bộ không làm gì lấy được hay sao?"
Cô gái nhanh nhẩu nói:
"Không phải vậy đâu chú Hai. Nhà cháu cũng nghèo lắm, lại đông người nữa. Nếu chú giúp cho cháu ở đây dọn dẹp, cháu cũng mang ơn chú."
Lưu mỉm cười:
"Giúp em thì cũng không sao. Nhưng em không sợ trai đơn gái chiếc hay sao. Em biết tôi thế nào mà dám ở đây."
Cô gái cũng mỉm cười.
"Chú cho cháu việc làm là mang ơn chú rồi. Cháu tin chú chứ, có gì đâu. Hơn nữa cháu cũng có chồng lâu rồi mà, sợ cái gì chứ."
"Thế chồng em đâu?"
"Dạ, anh ấy phải đi nghĩa vụ ở bên Căm Bu Chia rồi?"
Vợ Thi cũng nói vô:
"Anh Hai à, tụi em đã tính rồi. Cô ấy chỉ xin có hai chục đô một tháng thôi, cơm nước cô ấy có thể lo cho anh được hết."
"Tiền thì không thành vấn đề, nhưng các em thấy có tiện không?"
Thi biết ngay Lưu muốn nói cái gì, anh nói ngay:
"Em cũng đã nói với cô ấy rồi. Anh là Kỹ sư nên dù đi chơi vẫn phải nghiên cứu. Bởi vậy tuyệt đối không được vào phòng làm việc của anh. ở trong đó có những máy móc điện tử rất nguy hiểm."
Cô gúi lại mau mắn nói:
"Thưa chú, nhất định cháu không dám tò mò đâu. Chỗ nào chú cấm thì cháu nhất định không dám vô. Chú tin được cháu mà. Hơn nữa, dù có bất kỳ chuyện gì trong gia đình, cháu cũng thề sống để vậy, chết mang theo, chứ không dám nhiều chuyện đâu."
Tự nhiên Lưu có cảm tình với cô bé này, chàng hỏi:
"Em bao nhiêu tuổi rồi?"
"Dạ, cháu hăm ba."
"Mới hai mươi ba mà nói lấy chồng lâu rồi hay sao?"
"Dạ, cháu lấy chồng từ năm mười chín lận."
"Thế em có đứa con nào chưa?"
"Dạ, hồi năm đầu cháu có bầu. Sanh không được vì xương hông nhỏ quá, Bác sĩ lại bảo nếu để có con nữa có thể nguy hiểm tới tánh mạng, nên anh ấy cắt buồng trứng đi rồi."
"Như vậy mà chồng em chịu sao?"
"Dạ không, sau đó anh ấy lấy vợ khác rồi."
Lưu chưng hửng "ồ" lên một tiếng. Vợ Thi lại nói:
"Hoàn cảnh con Thơm cũng tội nghiệp lắm anh Hai. Gia đình nó cũng nghèo, lại đông người. Một mình ông già nó đạp xe ba bánh đâu có đủ nuôi cả đám con cái như thế này. Được con nhỏ này đèm đẹp một chút, lấy chồng xong lại gặp tai nạn, thằng ehồng lấy vợ khác làm nó phải trở về nhà cha mẹ mới khổ chứ. Anh giúp nó đi anh Hai."
Thi cũng nói vô:
"Cái này em cũng nói thực với anh Hai. òng già con Thơm đã định cho nó theo mấy mụ tú bà rồi, nhưng em cản mãi tới hôm nay đó. Hôm anh về cho em tiền, em cũng chia cho ông già nó năm đô. Nếu không, con nhỏ này đã đi mất đất rồi. Bây giờ anh không giúp nó, không sớm thì muộn nó cũng phải làm cái nghề đó thôi."
Lưu quay qua hỏi Thơm:
"Bộ em cũng chịu nghe lời ông già em làm như vậy sao?"
Thơm cúi đầu nói nho nhỏ:
"Dạ, cháu còn biết làm gì hơn nữa đâu. Bây giờchú giúp cháu, may ra có vốn làm ăn thì đỡ khổ hơn."
Lưu thở dài nói:
"Thôi được rồi, em ở lại đây làm cũng được. Dọn cơm ra ăn đi."
Cả vợ chồng Thi và Thơm cùng mừng rỡ, cám ơn Lưu rối rít. Sau đó hai vợ chồng kéo nhau về để Thơm ở lại dọn cơm cho Lưu ăn.
Lưu bảo Thơm ra đóng cửa lại, gài then hẳn hoi rồi vô ăn cơm với chàng. Vì Thơm cùng ăn cơm nên Lưu bảo nàng dọn cơm lên giường cho rộng rãi, vì nhà chỉ có một cái ghế. Thơm rụt dè ngồi ghé vô mép giường. Nàng ăn ngon lành, nhưng ngại ngùng nhìn chừng Lưu, không dám gắp đồ ăn. Thấy vậy, Lưu gắp vô bát cho nàng. Thơm liếc Lưu mỉm cười e thẹn. Chàng thấy Thơm có những nét đẹp khác người. Cái e ấp, rụt rè thật dễ thương. Chàng nghĩ nhất định phải giúp cô bé này một cái vốn nho nhỏ trước khi trở về Mỹ.
Khi đưa chén cho Thơm bới cơm, Lưu cao hứng bất chợt vòng tay ôm ngang người Thơm. Nàng hơi hốt hoảng, nhưng không phản ứng gì. Lưu được nước kéo Thơm sát vô mình chàng. Nàng cúi đầu mĩm cười e thẹn. Lưu đỡ chém cơln trong tay nàng, để xuống giường. Nâng mặt Thơm lên, ánh mắt Thơm nhìn chàng như dại khờ. Lưu cúi xuống hôn lên miệng nàng thật say đắm. Thơm run lên trong vòng tay chàng. Lưu hỏi nho nhỏ:
"Em có sợ không?"
Thơm gật đầu.
"Dạ, cháu sợ quá hà."
"Sợ cái gì?
"Cháu cũng không biết nữa." '
Lưu luồn một tay vô quần Thơm, hỏi:
"Có phải em sợ anh làm tới như thế này không?"
Thơm lắc đâu nhe nhẹ.
"Cháu đâu có sợ chuyện đó. Cháu có chồng cũng mấy năm rồi, có lạ gì đâu cái chuyện đó. Hơn nứa, chú đã nghe chú Thi nói hết rồi còn gì."
"Như vậy em có giận anh không?" '
"Có gì đâu mà giận chú chứ."
"Nếu vậy đừng gọi anh bằng chú nữa có được không?"
Thơm hóm hỉnh hỏi:
"Gọi bằng anh hả?"
"Có được không?"
"Anh có cho phép không?"
"Anh cho phép em có chịu không?"
"Dạ, chịu chứ. Anh có giận em không?"
"Giận em cái gì chứ?"
"Em cũng không biết."
Lưu lần tay lên cởi hết nút áo Thơm ra, nàng cũkhông mặc áo lót. Bộ ngựe con gái trần trụi nhỏ nhắn nhưng săn cứng. Chằng bù với lúc nãy, bộ ngưc núi lửa của bà Chín phải lớn gấp năm lần ngực Thơm. Chàng đã vục mặt vô đó cả buổi chiều.
"Tối nay em ngủ chung giường với anh không?"
Thơm la lên nho nhỏ: .
"Á nàng ôm chầm lấy Lưu, dấu mặt vô ngực chàng. Một lúc sau, Thơm thì thào:
"Anh Hai ơi."
"Em nói gì?"
"Tối nay anh cho em về nhà đi. Ngày mai em bắt đầu làm cho anh."
"Em sợ tối nay phải ngủ với anh phải không?"
Thơm nói thực nhanh.
"Không phải đâu anh Hai, đừng nghi oan cho em tội nghiệp. Vụ đó anh muốn có sao đâu. Nếu anh không giúp em, thế nào em cũng phải vô động chơi bời, lúc đó ngủ với cả trăm thằng có sợ không."
"Vậy tại sao tối nay em muốn về?"
"Em muốn nói chuyện với ba má em?"
"Có nói chuyện tối tối ngủ với anh không?"
Thơm lại la lên một tiếng nho nhỏ, cắn vô ngực Lưu. Chàng thích thú đè Thơm xuống giường, kéo chiếc quần đen bạc mầu của nàng ra, chùi mặt vô. Thơm dạng hẳn chân thật rộng, ôm lấy đầu chàng. Lưu không ngờ nàng táo tợn như vậy.....
Thơm về rồi. Lưu đi tắm rửa. Chàng chờ tới gần mười hai giờ, mở cửa vô phòng luyện ma. Hôm nay con Ma Ngải đã nuôi được ba ngày rồi. Theo lời ông lão, nó có thể tự đi đứngvà chàng khôngcòn phải dùngtới chiếc đũa tre trong vỏ sò nữa. Mà quả thực, dù Lưu có dùng chiếc đũa tre đó cũng không khều được con Ma Ngải nữa.
Chàng vừa vào tới phòng đã thấy nó ngồi chồm hổm trên di văng chờ chàng tự hồi nào. Lưu không thể tưởng tượng được nó có thể lớn mau như vậy. Bây giờ có thể bằng con chó con chứ không phải chơi. Chàng lấy chiếc đũa tre chích vô ngón tay để rỉ ra một giọt máu, đưa vô miệng nó.
Con MaNgải lần này lại không thèm liếm máu Lưu. Chàng còn đang ngạc nhiên, nó đã nắm lấy tay chàng đưa lên mũi hít mạnh. Giọt máu chạy tọt vô mũi nó thật nhanh và nó buông tay Lưu ra ngay.
Bỗng Lưu giật mình vì nó vừa chồm lên, phóng bay ra ngoài cửa như một tia chớp không thếnào chàng cản được.
Lưu lật đật chạy theo, nhưng con Ma Ngải đã mất dạng trong bóng đêm mờ mịt. Chàng lần mò ra ngoài sân. Bóng trăng vàng vọt treo lơ lửng không giúp được gì cho sự đi đứng của Lưu. ớ đây lại không có đèn đường. Nhà nọ cũng lại hơi cách xa nhà kia. Chàng đành đứng ở mái hiên cố nhìn quanh vườn xem con Ma Ngải ở đâu....