Truyện Sex Hay - Bạn Thân Yêu Full
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 16291
Chia sẻ:
“Cô im miệng đi”.
Lục Tử Mặc có vẻ mất kiên nhẫn. Khả Nhân cười cười, đứng dậy kéo tay Sơ Vũ: “Tôi là cộng sự của Lục Tử Mặc, là bác sỹ quân y. Tên thật của tôi là Khả Nhân. Lúc làm nhiệm vụ tôi có tên San”.
Lục Tử Mặc đi đến ghế sofa ngồi xuống. Khả Nhân vỗ vai Sơ Vũ, rồi ngồi xuống đối diện Lục Tử Mặc: “Tiếp theo anh định làm gì? Vụ anh để Sơ Vũ làm nhân chứng, bên ta đã điều tra ra tên nội gián tiếp xúc và tiết lộ tin tức cho Naka biết. Có điều, tướng quân nhắc nhở chúng ta không thể lơ là cảnh giác. Nội bộ cảnh sát có thể vẫn chưa thanh lý sạch hẳn”.
“Vẫn hành động theo kế hoạch”.
Lục Tử Mặc vỗ vỗ chỗ bên cạnh, ra hiệu Sơ Vũ ngồi xuống. Anh mở máy tính xách tay trước mặt: “Tôi đã xác minh được Naka dùng chính tài khoản trong tài liệu này để giao dịch. Theo nội dung cuộc trò chuyện Sơ Vũ nghe trộm, Văn Lai và Naka bây giờ là mối quan hệ cùng tồn tại lợi dụng lẫn nhau. Văn Lai yêu cầu bên Pháp gửi 50% tiền hàng trước. Sau khi hắn rút hết tiền, hai bên mới tiếp tục tiến hành giao dịch”.
“Việc chúng ta cần làm bây giờ là khống chế tài khoản của Naka. Khi bên Pháp gửi 50% tiền hàng tới, chúng ta sẽ nuốt trọn khoản tiền. Sau đó, chúng ta lấy danh nghĩa Naka gửi thông báo tiền đã tới tài khoản cho Văn Lai. Một khi Văn Lai phát hiện tài khoản trống không, hắn sẽ cho rằng Naka lừa hắn và báo bên Pháp ngừng cuộc giao dịch”.
“Tôi sẽ xuất hiện vào thời điểm thích hợp để gia tăng áp lực tâm lý cho Naka. Rơi vào hoàn cảnh đó, hắn không thể không mạo hiểm di chuyển lô hàng. Đến khi điều tra rõ vị trí của lô hàng, chúng ta sẽ bán tin cho Sophie”.
Lục Tử Mặc nói xong giơ tay nhìn đồng hồ: ”Nếu không có gì bất ngờ, ngày mai bên Pháp sẽ chuyển khoản tiền đầu tiên cho Naka. Tình hình Ba Dữ thế nào rồi?”
“Anh ta khỏe như trâu ấy”, Khả Nhân cười lớn: “Nhiệm vụ của chúng ta ngày mai là xâm nhập vào tài khoản của Naka, lấy khoản tiền bên Pháp gửi và báo tin giả cho Văn Lai?”
“Ừ. Hôm nay cô hãy nghỉ sớm đi. Ngày mai chúng ta còn nhiều việc cần làm lắm”.
“Biết rồi…”, Khả Nhân đứng dậy, nở nụ cười gian tà với Lục Tử Mặc và Sơ Vũ: “Hai người cũng đi nghỉ đi”. Đến cửa, Khả Nhân quay đầu, nháy mắt với hai người: “Đúng rồi, tôi ngủ say lắm, tiếng động bình thường cũng không đánh thức nổi tôi đâu”.
Khả Nhân cười lớn lỉnh đi trước khi bị tách trà ném trúng người. Sơ Vũ cảm thấy vô cùng ngượng ngùng. Cô ngẩng mặt, Lục Tử Mặc đang nhìn cô bằng ánh mắt khiến tim cô càng đập mạnh hơn.
“Anh…”
Sơ Vũ chưa nói dứt lời, Lục Tử Mặc đột ngột đứng dậy bế cô đi thẳng vào phòng ngủ.
“Sơ Vũ…”
Anh thì thầm bên tai Sơ Vũ, khẽ gọi tên cô. Cuối cùng, anh đã hoàn toàn bộc lộ bản thân trước mặt cô, không còn bất cứ sự ngụy trang nào, không còn bất cứ sự lừa dối nào. Anh gấp gáp cởi quần áo Sơ Vũ, hôn lên người cô một cách cuồng bạo. Trong lúc Sơ Vũ chưa kịp thích ứng, anh đã đâm mạnh vào cơ thể cô.
Dục vọng của anh mạnh mẽ đến nỗi Sơ Vũ gần như không thể chịu đựng nổi sự hoang dã đó. Cô nghiến răng cắn mạnh vào vai anh. Cả hai lên tới đỉnh trong sự hoan lạc xen lẫn đau đớn.
Cô yêu người đàn ông này.
Dù anh trắng hay đen cũng chẳng sao. Dù anh có bị cuộc sống bẩn thỉu nhuộm thành màu xám, cô vẫn cứ yêu anh. Bởi vì anh là Lục Tử Mặc.
Hết chương 45
bạn đang đoc truyện tại vkldkm.sextgem.com
QUAN HỆ NGUY HIỂM | Chương 46
Ngày hôm sau trời có mưa nhỏ. Mới sáng sớm bầu trời đã hết sức u ám. Lục Tử Mặc sau khi tỉnh giấc, ngồi cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài mái hiên. Lúc này, mưa bụi lất phất bay. Lục Tử Mặc cầm khẩu súng trong tay, lắp vào rồi lại tháo ra, tháo ra rồi lắp vào. Anh cứ lặp đi lặp lại động tác đó.
Sơ Vũ tỉnh dậy, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt cô là hình bóng cô độc của Lục Tử Mặc. Cô vừa mở mắt, anh như có thần giao cách cảm liền quay người lại, cúixuống hôn lên môi cô: “Em tỉnh rồi à?”
Sơ Vũ giơ tay vuốt nhẹ tóc mai Lục Tử Mặc. Rồi cô vuốt ve cặp lông mày, chiếc mũi cao, đôi môi anh. Anh nhắm mắt để mặc cô khắc họa các đường nét trên gương mặt anh bằng ngón tay mềm mại của cô.
Không hiểu sao trong lòng Sơ Vũ thấy vô cùng bất an. Nhưng có những chuyện cô không thể ngăn cản, biết rõ sẽ gặp nguy hiểm nhưng anh vẫn buộc phải hành động.
“Hôm nay anh sẽ ra ngoài à?”
Sơ Vũ nhìn Lục Tử Mặc đã thay quần áo nghiêm chỉnh. Anh cầm bàn tay cô, đưa lên môi hôn: “Ừ”.
“Anh nhớ cẩn thận nhé”.
Lục Tử Mặc nhìn chăm chú vào đáy mắt Sơ Vũ một lúc. Anh lại nghiêng người hôn lên môi cô, rồi đỡ cô ngồi dậy: “Em hãy ở nhà với Khả Nhân. Có chuyện gì thì nghe theo sự sắp đặt của cô ấy”.
Lúc hai người đi ra phòng khách, Khả Nhân đã dậy từ lâu. Cô đang ngồi chăm chú trước máy vi tính. Nghe tiếng động ở đằng sau, Khả Nhân lên tiếng: “Chào buổi sáng. Hệ thống đã kết nối rồi. Bây giờ chỉ cần đợi bên Pháp chuyển tiền sang”.
Lục Tử Mặc gật đầu, vuốt tóc Sơ Vũ rồi quay người đi ra ngoài.
Lục Tử Mặc vừa ra khỏi cửa, trên trời bỗng nổi lên một tràng sấm rền vang, khiến Sơ Vũ giật bắn mình. Cô lặng người trong vài giây, nỗi lo lắng và bất an khiến lòng cô nóng như lửa đốt. Sơ Vũ bất giác chạy ra cửa, đẩy cửa nhìn ra ngoài. Lục Tử Mặc đã hoàn toàn mất dạng.
“Cô đừng căng thẳng quá”.
Khả Nhân tiến lại gần vỗ vai Sơ Vũ, giơ tay khóa cửa: “Anh ấy giỏi hơn cô tưởng tượng đấy. Bao nhiêu năm nay anh ấy không biết chết đi sống lại bao lần. Chuyện nhỏ như thế này chắc anh ấy dễ dàng ứng phó thôi”.
Không phải như vậy.
Sơ Vũ nhìn Khả Nhân, không nói ra lời. Cô không biết giải thích như thế nào cho Khả Nhân hiểu nỗi bất an to lớn trong lòng cô. Dù nói ra, có khi Khả Nhân tưởng đây là biểu hiện yếu đuối của cô. Vì vậy Sơ Vũ chọn cách im lặng.
“Cô nên tin tưởng vào anh ấy”.
Khả Nhân mỉm cười, quay lại bàn vi tính: “Cô hãy xem tivi đi, có thể giúp cô thấy thoải mái hơn”.
Sơ Vũ không muốn Khả Nhân lo lắng, cô bước tới bật tivi và cuộn mình trên ghế sofa.
Nhưng cô hoàn toàn không có tâm trạng để mắt tới các tiết mục truyền hình.
Sau cơn sấm chớp, trời bắt đầu mưa lớn. Mưa rơi rào rào bên ngoài cửa sổ nghe rõ mồn một. Khả Nhân đứng dậy pha tách coffee, mùi coffee thơm nồng lan tỏa khắp gian phòng.
Có người gõ cửa. Khả Nhân lập tức đặt tách coffee xuống bàn, rút khẩu súng ở bên hông. Cô lắc đầu với Sơ Vũ rồi từ từ đi ra phía cửa.
Khả Nhân chưa đi đến cửa ra vào, một tiếng động ở bên ngoài khiến sắc mặt cô tái đi. Khả Nhân lập tức quay người kéo Sơ Vũ, cả hai lao về đằng sau chiếc ghế sofa. Đúng lúc này, ngoài cửa phát ra tiếng nổ cực lớn. Cửa gỗ và bờ tường bên cạnh vỡ tan tành.
Khả Nhân dùng thân mình yểm hộ Sơ Vũ. Khói bụi chưa bay hết, cô đã giương khẩu súng về phía trước. Nào ngờ, Khả Nhân còn chưa kịp có hành động gì, một họng súng lạnh lẽo chĩa thẳng vào trán cô.
Naka từ ngoài cửa chậm rãi đi vào. Nhìn thấy Khả Nhân và Sơ Vũ, hắn cười đắc ý: “Hai người đẹp, các cô đã từng nghe câu “Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn” chưa?” (Thành ngữ: Chỉ tham lợi trước mắt mà quên cái họa sau này).
Nỗi hoảng loạn trong lòng Sơ Vũ đột nhiên biến mất. Mỗi khi có chuyện xảy ra, cô lại cảm thấy vô cùng trấn tĩnh. Sơ Vũ cảm thấy may mắn khi người gặp nguy hiểm trong hoàn cảnh này là cô, chứ không phải Lục Tử Mặc....