Truyện Sex Hay - Bạn Thân Yêu Full
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 16311
Chia sẻ:
Dòng nước lạnh từ bốn phương tám hướng xô tới, tạo thành một lực đẩy cực lớn, đẩy người Sơ Vũ trôi đi rất nhanh. Lục Tử Mặc lập tức buông Sơ Vũ, nhưng vẫn nắm chặt bàn tay cô. Sức nước nhanh chóng đưa họ rời khỏi nơi họ vừa rơi xuống. Cảm giác tức ngực qua đi, chân tay họ cũng linh hoạt hơn. Sơ Vũ cố bơi về phía bờ theo Lục Tử Mặc.
Lúc nhìn lại, họ mới phát hiện thác nước đã cách họ khá xa. Lục Tử Mặc và Sơ Vũ không dừng lại nghỉ ngơi, cũng không vội lên bờ. Họ tiếp tục bơi thuận theo dòng nước, đến lúc nước chảy chậm lại, Lục Tử Mặc mới kéo Sơ Vũ lên bờ.
Hai người tốn khá nhiều sức lực nên vừa lên bờ, họ nằm phủ phục xuống đất. Sơ Vũ mệt mỏi lật người, nhìn lên trời cao. Bầu trời trong vắt không có một gợn mây, ánh nắng dịu dàng chiếu qua những tán lá lên thân thể cô.
Một thứ mềm mềm ấm ấm chà nhẹ lên má cô, Sơ Vũ quay đầu đón nụ hôn cấp thiết của Lục Tử Mặc. Anh ôm chặt người cô, đè cô xuống bên dưới, hôn cô một cách cuồng bạo. Sơ Vũ ngoan ngoãn đáp trả nụ hôn của anh. Một lúc sau, Lục Tử Mặc mới lưu luyến rời khỏi đôi môi Sơ Vũ.
“Em có bị thương không?”
Ngón tay thô ráp của Lục Tử Mặc vuốt nhẹ lên trán Sơ Vũ. Cô lắc đầu. Lục Tử Mặc đứng dậy, kéo Sơ Vũ đứng lên theo: “Chúng ta phải tiếp tục đi. Bọn họ cách chúng ta không xa lắm, rất dễ đuổi kịp chúng ta”.
Sơ Vũ gật đầu, cắn răng đứng dậy. Cô cảm thấy cơ bắp trên toàn thân cô đang biểu tình. Thế nhưng Sơ Vũ biết, cô buộc phải rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.
Hai người toàn thân ướt đẫm lảo đảo đi vào khu rừng rậm. Ở trong rừng, nếu không có sự trợ giúp của chó săn, đám Naka rất khó có thể đuổi theo họ. Hơn nữa, Naka cũng không ngu ngốc đến mức đi tìm kiếm họ ở một nơi hắn không thông thuộc.
Dù vậy, cũng không có nghĩa Lục Tử Mặc và Sơ Vũ hoàn toàn thoát khỏi Naka.
Sơ Vũ cố đè nén nỗi lo, đi theo Lục Tử Mặc. Hai người tiến vào rừng sâu. Nhưng Lục Tử Mặc không đưa cô đi quá lâu. Một lúc sau, anh tìm một cây cổ thụ lớn, giật ít dây leo rồi đỡ Sơ Vũ trèo lên cây.
Cành cây cổ thụ trong rừng còn lớn hơn thân người. Sơ Vũ dưới sự trợ giúp của Lục Tử Mặc cố leo lên cao. Đến một cành ba chạc, anh và cô ngồi xuống. Sau đó, Lục Tử Mặc dùng những sợi dây leo mềm buộc người họ vào thân cây để giữ cố định.
Cuối cùng, hai người cũng có thể nghỉ ngơi thoải mái. Lục Tử Mặc nghe ngóng xung quanh một cách cảnh giác. Ngoài tiếng chim kêu, bốn hướng không thấy có tiếng người nói chuyện. Trời lại ập tối rất nhanh.
Cả một ngày nơm nớp lo sợ, giờ đây Sơ Vũ có thể yên tâm nghỉ ngơi bên cạnh Lục Tử Mặc. Anh cởi áo ướt trên người anh và người cô, vắt lên cành cây bên cạnh để hong khô. Hai người dính chặt vào nhau để giữ hơi ấm. Trước khi cởi áo, Lục Tử Mặc lấy từ trong người một cái túi nylon nhỏ được ngụy trang khéo léo. Trong túi có một khẩu súng, băng đạn, bật lửa, di động và thẻ điện thoại.
Lục Tử Mặc một tay ôm Sơ Vũ, một tay bày những thứ trong túi. Họ đang ở trên cao nên không dám mạo hiểm bật di động, Ánh sáng trên màn hình máy điện thoại có thể khiến họ gặp nguy hiểm. Con người lúc ở trong bóng tối thường hy vọng xuất hiện đốm sáng để có thể về mặt tâm lý tạo ra sự tự tin, nhưng không biết thắp ánh sáng trong bóng đêm dễ khiến bản thân bị lộ dưới tầm ngắm của đối phương.
Sơ Vũ dựa người vào Lục Tử Mặc, từ từ chìm vào giấc ngủ mệt mỏi. Lúc cô tỉnh giấc, trời đã tờ mờ sáng. Bên tai cô thỉnh thoảng vang lên tiếng chim hót líu lo.
Lục Tử Mặc ôm chặt lấy cô không để một khe hở nào. Dù vậy, đêm ở trong rừng vẫn khá lạnh. Sơ Vũ giơ tay với lấy chiếc áo đã gần khô khoác lên người mình. Động tác này của Sơ Vũ đánh thức Lục Tử Mặc, anh lập tức mở to mắt nhìn cô.
Dù Lục Tử Mặc có mệt mỏi và buồn ngủ đến mấy, lần nào Sơ Vũ tỉnh giấc trong lòng anh, chỉ cần cô hơi cử động nhẹ là anh biết ngay. Người đàn ông này đúng là lúc nào cũng ở trạng thái cảnh giác cao độ. Lục Tử Mặc cúi đầu nhìn Sơ Vũ, hôn lên trán cô: “Chào buổi sáng”.
Lục Tử Mặc nhận chiếc áo từ tay Sơ Vũ mặc vào người. Anh ngó bốn xung quanh bên dưới, không vội vàng giục Sơ Vũ lên đường.
“Bây giờ chúng ta sẽ quay lại đường cũ”.
Lục Tử Mặc cầm khẩu súng làm động tác ngắm bắn, nhìnSơ Vũ mỉm cười: “Phải cho Naka biết, hắn sẽ phải trả một cái giá lớn như thế nào do sự ngu xuẩn của hắn”.
Hết chương 40
bạn đang đoc truyện tại vkldkm.sextgem.com
QUAN HỆ NGUY HIỂM | Chương 41
Lục Tử Mặc và Sơ Vũ leo xuống đất, tiếp tục lên đường. Buổi sáng sớm, rừng rậm bị bao phủ bởi sương mù dày đặc. Khi mặt trời chiếu ánh nắng xuyên qua những tán lá, sương mù mới dần tan biến.
Lục Tử Mặc nói là quay lại tìm Naka, nhưng vượt qua thác nước không phải là chuyện dễ dàng. Đi bộ ở rừng sâu trong tình trạng không có lương thực cũng khó bề cự nổi. Vì vậy, Lục Tử Mặc dường như có tính toán riêng, anh ngó nghiêng phán đoán phương hướng rồi dẫn Sơ Vũ tiếp tục tiến về phía trước.
Mặt trời càng lên cao, khu rừng càng náo nhiệt sinh động. Tiếng chim kêu, tiếng côn trùng rả rích và tiếng gió thổi xào xạc hòa trộn vào nhau thành điệu khúc vui tai.
Có lẽ do tâm trạng thoải mái khi thoát khỏi Naka, bước đi của hai người nhẹ nhõm hẳn. Dưới sự trợ giúp của Lục Tử Mặc, Sơ Vũ không còn cảm thấy mệt mỏi như ban đầu. Cô ngẩng đầu nhìn anh: “Khả năng sinh tồn của anh trong hoàn cảnh khắc nghiệt lớn thật đấy”.
Lục Tử Mặc tay cầm một cành cây dài không ngừng đập đập xuống đất. Trong rừng có nhiều rắn rết, nhưng bình thường loài rắn không chủ động tấn công con người. Gây tiếng động dưới đất coi như một lời thông báo cho lũ rắn ở phía trước rằng họ sẽ đi qua, để lũ rắn chủ động bò đi nơi khác. Lục Tử Mặc mỉm cười: “Anh từng tham gia bộ đội đặc chủng, Ba Dữ là chiến hữu của anh”.
Nhắc đến Ba Dữ, bầu không khí đột nhiên trầm lắng. Đã mấy ngày trôi qua vẫn không có tin tức của Ba Dữ. Lúc đó, Ba Dữ bị thương khá nặng. Naka lại tàn nhẫn như vậy, Ba Dữ không có nhiều khả năng sống sót.
Lục Tử Mặc im lặng một lát: “Bọn anh là lính Hải cẩu”.
Hải cẩu là bộ đội đặc chủng của Thủy lục quân, phụ trách những nhiệm vụ bí mật như thâm nhập hay ám sát. Lục Tử Mặc hồi tưởng lại: “Một lần bọn anh chấp hành nhiệm vụ ám sát. Lúc đó, một người trong đội sơ suất để đối phương phát hiện. Người của đối phương nổ súng vào Ba Dữ. Anh không hề do dự lao ra đỡ viên đạn cho Ba Dữ đến mức suýt chết. Kể từ lúc đó, Ba Dữ thề, mạng sống của cậu ấy thuộc về anh. Ba năm sau, anh giải ngũ và đi theo Kim Gia, Ba Dữ trở thành cánh tay phải của anh”.
Lục Tử Mặc ngoái cổ nhìn Sơ Vũ: “Anh tin Ba Dữ sẽ có cách tự cứu lấy mình”.
Ở hoàn cảnh hiện tại Sơ Vũ chỉ còn cách tin lời Lục Tử Mặc, cũng là để tạo niềm tin cho bản thân. Sơ Vũ ngẩng đầu nhìn lên trời. Bây giờ đã là giữa trưa, ở lâu trong rừng rậm nên cô có cảm giác kỳ lạ. Rừng sâu ẩm ướt nên khi đi bộ một thời gian dài lá phổi sẽ tích đầy nước, khiến mỗi nhịp thở của cô đều khó khăn. Thế nhưng, bờ môi Sơ Vũ lại khô hanh nứt nẻ.
Lục Tử Mặc đưa Sơ Vũ rời xa khu vực thác nước. Đám người Naka không có nhiều kinh nghiệm về việc sinh tồn trong rừng. Đối mặt với rừng cây rậm rạp, chúng sẽ không dám đi quá sâu. Hơn nữa vấn đề lương thực cũng không cho phép chúng làm điều đó. Theo suy đoán của Lục Tử Mặc, đám người Naka sẽ chỉ tìm kiếm họ dưới hạ lưu con suối một đoạn. Nếu không tìm thấy, họ buộc phải đi ngược lại theo bờ suối....