Truyện Sex - Ham Muốn Tiền Ẩn Chap 8
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 11379
Chia sẻ:
Thấy cậu bé có vẻ rón rén, chính Hà Anh phải ngoái cổ lại nói với giọng xấu hổ:- Em... cứ việc...làm thoải mái đi...đừng ngại gì cả, làm mạnh hơn chút nữa đi. Cậu bé dạ một tiếng ngoan ngoãn và bắt đầu làm nhanh hơn, những tiếng ót ót bắt đầu phát ra nhanh hơn. Rồi hăng lên cậu bé dập càng lúc càng mạnh, phần bụng dưới của cậu bé dập vào mông Hà Anh kêu ten tét, hai hạt dưới bìu cậu bé lúc lắc đập vào phần dưới háng cô. Hà Anh vất vả chúi người về đằng trước liên tục theo nhịp dập của cậu bé, âm đạo cô ăn no nê những cú dập ngập lút của cậu bé. Vén mái tóc xoã xuống gối, cô quay lại nhìn cậu bé, cậu ta đang nhắm nghiền mắt, mồ hôi lấm tấm trên mặt, răng cắn chặt lại như dồn hết sức để dập cô. Phần hông cậu bé đu đưa lấy đà dập cô những cú như trời giáng, rồi với một cú dập rất mạnh, Hà Anh chúi sấp hẳn người về phía trước, ngực cô chạm xuống giường, cô buột ra tiếng kêu khe khẽ và nói:- úi, sao mạnh thế em.Đằng sau lưng cô, cậu bé vẫn bám chặt và đè sấp hẳn lên cô, phần bụng dưới cậu ta vẫn dập lia lịa vào mông Hà Anh, cái dương vật căng cứng của cậu ta vẫn liên tục thọc vào cái âm đạo ứa đầy nước của Hà Anh. Cậu ta nói bằng giọng khàn khàn nặng nhọc: - Ôi...em thích quá...chị ơi...chị cho em ra nhé.Hà Anh chưa kịp trả lời thì một luồng tinh dịch nóng ấm của cậu bé đã bắn vọt ra trong cô. Sau đó Hà Anh và cậu bé đi tắm rửa cho sạch sẽ rồi Hà Anh làm mấy món ăn để cùng ăn với cậu bé. Chiều hôm đó, trước khi cậu bé ra về, Hà Anh còn cùng cậu ta làm một trận đã đời nữa ngay ở ngoài phòng khách.
HếtGã mở cuốn sổ bìa xanh trên bàn, lật tới lui vài lần, mắt lia theo ngón tay rà từ trên xuống. Mắt gã đột nhiên sáng lên, rồi nheo mắt đọc thông tin ghi chú trong sổ, gã cầm cuốn sổ sang tên bên cạnh đang đọc báo, đưa cuốn sổ đến, người cúi xuống nói nhỏ gì đấy.
- Vụ này .. Anh Sáu có dặn..
Lan Chi cố gắng lắng nghe, nhưng nàng không nghe được gì nhiều ngoài biệt hiệu Anh Sáu ám chỉ một người nào đấy. Tim nàng đập thật nhanh.
- Đương sự mới bị bắt, có chỉ đạo không được gặp người khác, phòng ngừa thông tin rò rỉ, phi tang các chứng cứ cần thu thập. – Gã kia ngẩn đầu lên nói ào ào như gã đã nói câu này hàng nghìn lần.
Tim Lan Chi như thắt lại, dù nàng đã chuẩn bị tâm lý là không gặp được chồng, nhưng giờ hy vọng nhỏ nhoi của nàng cũng bị dập tắt. Lan Chi nghẹn ngào không biết nói gì, mắt nàng ngấn nước nhìn hai gã cảnh sát cầu cứu.
- Chị về đi, khi gặp được chúng tôi sẽ báo về địa phương. – Hai gã lắc đầu nói.
- Nhưng tôi từ Sài Gòn bay ra, chỉ muốn gặp chồng chút thôi. Hai anh thông cảm giải quyết giúp. – giọng Lan Chi rung rung, nước mắt nàng chảy dài trên gương mặt.
- Điều đó ngoài quyền hạn của tôi… Trừ khi.. – gã đang định nói thì bị ánh mắt của đồng nghiệp trừng lên, ngưng ngang.
- Trừ khi gì? Thưa anh… – Lan Chi cho tay vào túi đeo bên hồn định rút phong bì tiền đã chuẩn bị sẵn.
- Không phải như chị nghĩ đâu. Chúng tôi quả thật không giải quyết được chuyện này. Nhưng nếu chị tìm được quản giáo Bình, anh ta có thể cho chị gặp một lần. Nhưng không được nói là chúng tôi mách đâu đấy. – Gã kia mặc kệ đồng nghiệp nhắc nhở nói ra thật nhanh.
Lan Chi cảm ơn rối rít.
Theo hướng dẫn của hai gã công an, Lan Chi đi dọc lối đi nội bộ trải sỏi trắng, hai bên hai hàng hoa sữa mùi nồng nặc đến khó chịu. Xa xa là bức tường đỏ thật cao, bờ tường quấn kẻm gai cuộn tròn nhiều lớp, đây là trại tạm giam nằm trong khuôn viên Bộ An Ninh. Lan Chi đi đến cổng gác, nàng xin gặp quản giáo Bình.
Sau năm phút, một gã đàn ông nghênh nghênh, mặc đồng phục xanh, gò má hắn thật cao, mắt nhỏ, hàm răng vẩu ra đen nhẻm vì thuốc lá. Gã nhìn Lan Chi, nhìn nàng từ trên xuống, mắt hắn nheo lại.
- Đi theo tôi. – Gã chẳng thèm hỏi nàng tìm hắn làm gì, vì người tìm đến gã hầu như chỉ có một lý do.
Lan Chi líu ríu đi theo hắn, nàng hồi hộp, thầm cảm thấy mình may mắn. Nàng theo hắn ta vào một căn phòng nhỏ không có cửa sổ, giữa phòng là một bóng đèn tròn với chụp đèn nhôm to như cái nón lá, khoanh một vòng tròn ánh sáng xuống sàn nhà, giữa vòng tròn ánh sáng là chiếc ghế đẩu bằng nhựa xanh. Lan Chi có cảm giác đây là một phòng tra cung như trong phim trinh thám nàng hay xem.
- Cô ngồi đấy. – Gã chỉ nàng ngồi vào chiếc ghế dưới bóng đèn lớn.
Lan Chi hơi lúng túng, nàng đi đến bên ghế xoay người lại, ngồi xuống. Nàng phát hiện ra rằng ngồi đây, dưới tác dụng tập trung ánh sáng của chiếc chụp đèn, nàng chỉ thấy mơ hồ bóng dáng của gã quản giáo trong bóng tối. Hai tay nàng đan vào nhau, mấy lần định mở miệng nói nhưng bầu không khí này làm nàng cảm thấy bất an.
- Cô muốn gặp ai? – giọng gã Bình vang lên.
- Dạ, chồng tôi Hồng Sơn, mới bị bắt ngày 12/9, tôi chỉ… – Lan Chi bị cắt ngang vì nàng thấy bàn tay gã giơ lên ngăn lời nàng.
- Anh Sơn đó tôi biết. Nhưng cấp trên chỉ đạo không được gặp. – giọng gã đều đều vô cảm.
- Nhưng tôi bay từ Sài Gòn ra, tôi chỉ xin gặp anh một chút thôi, mười phút.. À không, năm phút thôi mà. – Lan Chi run lên.
- Tôi nói rồi, cấp trên đã nói vậy. Tôi không làm khác được. – giọng gã không thương lượng.
Lan Chi như vỡ òa, nàng gục mặt xuống nức nở. Hy vọng cuối cùng của nàng cũng bị bóp chết không thương tiếc.
- Tuy nhiên…
Lan Chi ngẩn đầu lên, mặt nàng nhạt nhòa nước mắt.
- Nể tình cô lo lắng cho chồng mà bay từ Sài Gòn ra. Tôi có thể giúp cô gặp anh ta hai phút. Nhưng điều này rất mạo hiểm, nếu cấp trên phát hiện thì… – giọng hắn trầm trầm.
- Tôi… Tôi có một chút. Tôi xin gửi anh. – Lan Chi mừng run lên, tay nàng lúng túng tìm phong bì tiền trong bóp tay, như sợ gã đổi ý.
Nàng đứng lên, đặt phong bì trên bàn trước mặt gã. Gã nhìn nàng, tay đặt lên chiếc phong bì dày cộp kéo về phía mình, tay gã mở ra, mắt liếc nhìn, rồi chật lưỡi miễn cưỡng nhét vào túi áo.
- Tôi chưa nói xong. Vì trường hợp gặp mặt này đặc biệt, tôi phải chắc chắn rằng cô không mang gì đưa vào cho anh ta. Nên cô phải chứng minh rằng cô không giấu gì trong người.
- Tôi.. Tôi có gì chứ. – Lan Chi chưa hiểu – anh có thể soát ví tay tôi, tôi không giấu gì hết.
- Ví tay tôi sẽ xem qua. Nhưng tôi muốn xem cô có giấu gì trong quần áo kia. – gã ngưng một chút.
- Đương nhiên cô có thể từ chối. – tay gã rút chiếc phong bì trong túi áo ra đặt lại trên bàn.
- Không.. Không tôi hiểu rồi. – Lan Chi vội vàng đáp ứng.
Tay nàng run rẩy, đưa ra sau lưng, nàng nhắm mắt, kéo dây kéo xuống. Chiếc váy hồng của Lan Chi rơi xuống, bộ nội y ren trắng nhỏ bé bên trong không đủ che da thị trắng hồng và đường nét cơ thể nàng. Hai tay nàng che người, mắt nhắm chặt, miệng mím lại chịu đựng ánh mắt của gã quản giáo lục soát trên thân thể mình....