Truyện sex Emmanuelle nàng nức nở vì sướng
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 17481
Chia sẻ:
tay ấy chưa chịu cho nàng đạt tới ngay.
Chỉ vẫn với một tay thôi, hắn chơi với thân thể nàng theo một nhịp điệu hắn thích, không thèm đụng chạm tới đôi vú và đôi môi nàng, và cũng không tỏ vẻ gì ham ôm lấy nàng. Hắn cứ uể oải nhẩn nha giữa niềm khoái lạc đã tạo ra nơi nàng. Emmanuelle hết quay đầu sang phải lại quay đầu sang trái rên lên những âm thanh kìm nén giống nhưmột lời cầu nguyện. Nàng mở đôi mắt đã ướt nước tìm kiếm khuôn mặt gã đàn ông.
Đến lúc đó tay gã mới bất động, úp mạnh vào phần cơ thể đang bốc lửa của nàng. Hắn nghiêng người cầm bàn tay kia của nàng đưa vào trong quần, giúp nàng cầm lấy cái vật cứng ngắc của hắn, hướng dẫn nàng cách vuốt ve cũng nhưcách kéo lên kéo xuống theo nhịp điệu hắn thích. Hắn chỉ ngưng hướng dẫn khi nàng đã tỏ ra nắm vững cách thế mân mê vuốt ve cơ phận đó.
Nàng đưa ngực và cánh tay ra, gã đàn ông ép sát lại như thếnào để tinh khí khi vọt ra có thể tưới đẫm lên nàng. Nhưng hắn kìm giữ được khá lâu mặc dù bàn tay nàng bây giờ thành thạo lắm rồi, nó túm chặt vật ấy đẩy lên kéo xuống, thỉnh thoảng buông ra để nắm nhẹ lấy đầu tròn căng, vuốt dọc với những móng tay cà nhẹ xuống phía dưới tới tận hai hòn giái, rồi lại tiến lên phía trên cho đến khi lòng bàn tay ẩm ướt của nàng phủ không hết lên chỏm tròn mỗi lúc một to thêm. Nàng túm chặt lấy rồi buông ra, tụt xuống phần cán, kéo da xuống cho qui đầu nhô hẳn ra, lúc lắc mạnh lúc vuốt ve lúc chọc chọc nhẹ nhàng. Qui đầu phồng to gấp đôi, đỏ ửng lên như sắp nổ tung đến nơi.
Emmanuelle tiếp nhận v.ới một niềm hân hoan kỳ lạ từng đợt tinh khí trắng và nóng ấy trên cánh tay, trên bụng trần, trên cổ, trên mặt, trên miệng và cả trên tóc nữa. Hắn xịt như chẳng bao giờ cạn bình. Nàng cảm thấy rõ nó chảy vào cuống họng nàng… Một niềm say sưa mới lạ xâm chiếm, nàng thưởng thức nó mà không hề xấu hổ. Khi nàng buông tay ra, hắn dùng các ngón của hắn nắm lấy mòng đóc và mang tới cho nàng khoái lạc cực điểm.Một tiếng rì rào xuất hiện, báo hiệu sắp có tin phát ra từ máy truyền thanh trên tầu. Giọng của cô tiếp viên cất lên, mới đầu nho nhỏ rồi sau mới tăng cường độ để khỏi đánhthức quá độtngộtcác hành khách: phi cơsẽ đáp xuống Bahrein trong hai mươi phút nữa. Phi cơ chỉ cất cánh lại vào lúc nửa đêm, giờ địa phương. Một bữa ăn nhẹ sẽ được dọn ra tại phi cảng.
Ánh sáng bắt đầu trở lại từ từ trong tầu, tăng từng nấc một nhưlúc bình minh bên ngoài. Emmanuelle dùng chiếc khăn (đã tụt xuống chân) để lau tinh khí đang bám tùm lum khắp người. Nàng kéo váy lên che háng. Khi cô tiếp viên bước vào, Emmanuelle vẫn còn lúng túng với áo váy lộn xộn. Cô tiếp viên vui vẻ hỏi:
- Chị ngủ ngon không?
Emmanuelle cài lại thắt lưng, nói:
- Áo của tôi nhầu hết rồi.
Nhìn thấy hai bên cổ áo còn những vệt ẩm ướt, nàng gấp nó vào phía trong làm một bên vú của nàng hiện ra.
Tất cả mắt của bốn người Anh trong cabine đều chăm chú nhìn vào phần tròn căng ấy, rồi cô tiếp viên lên tiếng hỏi:
- Chị không có đồ để thay sao?
- Không có, Emmanuelle trả lời.
Nàng bĩu môi ra nhưđịnh cười. Mắt của hai phụ nữ gặp nhau trong một a tòng nào đó: cả hai cùng bối rối như nhau. Gã đàn ông chăm chú nhìn cả hai. Quần áo hắn vẫn chỉnh tề không một vết nhăn, chiếc sơ mi vẫn sạch bong như lúc mới lên tàu và ca vát cũng không hề lệch lạc. Cô tiếp viên quyết định:
- Chị lại đây với tôi một chút.
Emmanuelle đứng dậy đi vòng qua gã đàn ông, theo cô gái Anh vào một toilette ấm cúng đầy gương và thảm với những giá đựng đầy chai lọ lỉnh kỉnh của phụ nữ.
- Chị đợi tôi vài phút!
Cô tiếp viên ra ngoài một chút, mang vào một chiếc va li nhỏ, mở lấy ra một chiếc áo pullover nhỏ bằng len pha lụa mỏng đến độ cô gái có thể cầm gọn trong một tay. Nhưng khi cô mở ra thì nó tỏa phồng lớn nhưmột trái banh. Emmanuelle thích quá vỗ tay khe khẽ, hỏi:
- Chị cho tôi mượn nó hảl
- Không. Đây là món quà tôi tặng chị. Nó hợp với tạng người chị.
- Nhưng…
Cô tiếp viên đặt một ngón tay lên đôi môi cong tròn để ngăn chặn mọi lời phản đối hay cám ơn không cần thiết. Đôi mầt cô lấp lánh. Emmanuelle không thể rời mắt khỏi cô nàng đưa mặt mình đến gần. Nhưng cô tiếp viên đã quay đi, đưa ra một lọ nước hoa phụ nữ vẫn dùng khi tắm:
- Chị thoa cái này khắp người đi, thú vị lắm!
Emmanuelle dùng một mẩu bông tẩm nước hoa bôi lên mặt, lên cánh tay lên cổ rồi lên vú. Sau cùng nàng cởi hẳn áo ra.
Thả chiếc áo lụa xuống đất, đưa hai tay ra sau, Emmanuelle xúc động vì phần trên trần truồng, nàng thở mạnh. Nàng quay lại phía cô tiếp viên; vui vẻ như một đứa trẻ Cô tiếp viên cúi xuống nhặt chiếc áo của Emmanuelle trên sàn, úp lên mặt ngửi, kêu lên với giọng chọc ghẹo:
- Chà ! Thơm quá ta!
Emmanuelle mất hết điềm tĩnh. Hồi ức cảnh vừa mới xẩy ra coi bộ không hợp với lúc này. ý nghĩ duy nhất đang quay cuồng trong đầu là nàng muốn cởi váy, cởi vớ ra để trần truồng cho cô tiếp viên xinh đẹp này. Emmanuelle đưa tay vào thắt lưng.
-Tóc chị dầy và đen quá đi! Cô tiếp viên vừa nói vừa đưa lược chải mái tóc dài xõa xuống lưng trần của Emmanuelle. Tóc chị mượt và óng ả quá ? Tôi ao ước có được một mái tóc như của chị.
-Nhưng tôi lại thích mái tóc của chị kia! Emmanuelle thú nhận.
Ôi giá mà cô tiếp viên này chịu cởi áo váy thì thú vị biết mấyt Emmanuelle thèm muốn đến độ giọng nói trở nên khàn khàn, nàng nói với giọng cầu xin:
- Liệu có thể tắm trên phi cơ được không nhỉ?
-Được chứ. Nhưng tốt nhất là chị hãy đợi: phòng tắm ở phi cảng tiện nghi hơn trên tầu nhiều. Vả lại chị cũng không có đủ thời giờ đâu, năm phút nữa phi cơ đáp xuống rồi.
Emmanuelle vẫn chưa chịu thua. Môi nàng rung động. Nàng kéo zipper của váy.
- Chị mặc cái áo tôi đưa đi, cô gái Anh vừa đưa áo vừa nói với giọng trách móc.
Cô ta giúp Emmanuelle chui đầu qua cổ áo. Chiếc áo mỏng và bó sát đến nỗi đôi vú của nàng hiện rõ hình như một điêu khắc nổi, đến độ nàng có vẻ được sơn màu nâu đỏ hơn là mặc áo. Cô tiếp viên nhìn nàng nhưthể mới trông thấy lần đầu:
- Chị hấp dẫn quá ? Cô ta thết lên như vậy.
Cô đưa một ngón trỏ ấn lên một núm vú của nàng như là bấm nút chuông vậy. Đôi mắt của Emmanuelle lấp lánh, nàng hỏi:
- Có phải các cô tiếp viên phi hành đều là trinh nữ không?
Cô gái cười như chim hót và trước khi Emmanuelle kịp nói gì thêm, cô ta mở cửa kéo nàng ra ngoài.
- Lẹ lên? Về chỗ chị gấp. Đèn đỏ đã bật, chúng ta sắp hạ cánh.
Nhưng Emmanuelle bước đi ngập ngừng. Nàng chẳng khoái một chút nào lại ngồi cạnh gã nam nhân ấy.
Emmanuelle thấy trạm ngừng chán ngắt. Biết mình đang ở trong vùng sa mạc ả Rập để làm gì khi mình chẳng nhìn thấy chi hết? Phi cảng sạch bong, bóng lộn, sáng quá, mát quá lại còn cách âm, chẳng khác gì trong một vệ tinh mà các đài TV đang chiếu cho các hành khách trong phi cảng coi. Emmanuelle đi tắm một cách bực dọc, uống trà, nhâm nhi vài cái bánh ngọt cùng ba bốn hành khách khác, trong đó có “hắn.”
Nàng nhìn hắn một cách ngạc nhiên, thử tìm hiểu chuyện vừa mới xẩy ra giữa hai người một giờ trước đây thôi Cái vụ đó không ăn khớp với cuộc đời nàng từ trước
tới nay. Có thật là chuyện ấy đã xẩy ra không nhỉ? Ôi, sao mà phức tạp quá vậy? Tốt nhất, cẩn trọng nhất là đừng nên tìm hiểu sâu xa làm gì. Nàng cố gạt những câu hỏi này nọ ra khỏi đầu.
Đến khi tiếng phóng thanh phi cảng mời hành khách lên tầu trở lại, nàng hầu như đã không nhớ được mình đã định quên những gì nữa....