Truyện sex Được khai cặc sướng hơn khai đao
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 3770
Chia sẻ:
– Anh chích vào nghen, ráng chịu đau, đừng có la
– Dạ…
Anh ấn mạnh vào một cái ót, con bé đau quá, nước mắt ràng rụa, mà chẳng dám la to. Máu đã chảy dọc theo hai bên háng, xuống ngay lổ đít. Lồn con nhỏ bót quá, cứ như ngậm chặt lấy dương vật, nó không cho anh rút ra. Vẫn biết là con bé đang còn đau, nhưng anh không dừng lại được. Anh bắt đầu nắc, nước nhớt trong lồn con bé đã thấm trọn dương vật của anh. Anh di chuyển dễ dàng hơn, nhanh hơn, và dứt khoát hơn. Cơn đau dịu dần, con bé thấy có cái gì đó cứ thụt ra thụt vô trong chim của mình, lại còn có cảm giác sương sướng nữa, nó cố gắng nằm yên cho ông bác sỹ chích, nhưng nó chẳng nằm yên được, thân thể của nó cứ phải trườn tới trườn lui theo nhịp nắc của anh. Anh đã quá quá, anh sướng quá, anh thõa mãn quá, vì anh đâu có ngờ rằng mình nói chích thuốc mà bệnh nhân nằm yên cho anh chích như vậy. Oáng chích của anh cứ phầm phập ra vào. Từ chổ nằm yên cho anh chích, con bé cũng rên hư ử theo nhịp nắc của anh. Anh nhủ rằng mình sẽ dùng chiêu này cho những bệnh nhân khác. Anh sướng, anh rung lên, dương vật của anh giật giật trong người con bé, tin khí tràng ra ngoài… anh dịu dần.
– Hết đau bụng chưa?
– Dạ, đỡ rồi ạ
– Có cần, thì ngày mai đến anh chích nữa nghen
– Dạ…
Ngày hôm sau con bé đến thật, anh cũng chích, và lần này nó sướng, nó rên dữ lắm. Nó đã biết không phải anh chích, mà anh đang làm cái chuyện vợ chồng với nó, nó sung sướng vì được hầu hạ, được làm vợ bác sỹ, dẫu cho đó chỉ là cái miếng chớ không có tiếng, nhưng người đời, khối người thích có cái miếng đó…
Tiếng Hà đằng hắn làm cho ông bừng tỉnh. Trước mặt ông đây là một bệnh nhân không bình thường, đang hạ mình cởi hết quần áo cho ông ngắm. Ông lắc đầu trong sự giật mình. Ông buột miệng mà chẳng biết mình đang nói gì:
– Cô là ai? Tại sao cô đến đây?
Đến lượt Hà giật bắn người. Cô giật mình vì chân tướng mình đã bại lộ, vậy là công toi, nhất là cô đang trần truồng như nhộng trước mặt người đàn ông xa lạ. Nếu cô là bệnh nhân thực thụ thì chuyện cởi đồ cho bác sỹ khám là chuyện thường tình, đằng này, trong mắt ông, cô không phải là bệnh nhân, vậy cô cởi đồ cho ông để làm gì? Hoá ra cô trở thành đĩ thõa.
– Tại sao anh nghĩ tôi không đến đây để khám bệnh?
– Chính thân thể của cô đã nói điều đó.
– Là sao?
– Cô chưa hề có chồng, vậy cô muốn khám vô sinh?
Hà rung bần bật. Cô nhảy nhanh xuống giường rồi mặc đồ vô. Cô thấy ngượng ngùng với việc làm của mình. Cô bực dọc vì hành vi của ông bác sỹ. Ông ta không nói ngay từ đầu, để cho mình phải trần truồng ra cho ông ngắm, để rồi ổng phán một câu xanh dờn. Cô không thèm nói với ông, đi nhanh ra ra cửa sổ. Cô mang vào và đặt lên bàn ông tất cả dụng cụ nghe nhìn mà cô đã cài từ hồi chiều.
– Đây ông xem, tôi là cảnh sát…
– Vậy cô định làm gì?
– Tôi không có ý định bắt ông, nhưng những việc làm của ông đã làm tổn thương bao nhiêu cô gái vùng nông thôn…
– Cô nói không đúng. Thật ra là tự nguyện.
– Tự nguyện ư? Ông đã lợi dụng việc khám chữa bệnh để quan hệ tình dục với những cô gái trẻ, làm ô uế ngành nghề của ông.
Thật ra cô đang giận cá, nên chém thớt cho đã nư. Cô giận ông đã nói ra sự thật, mà ông đã không làm cho cô giống như ôg đã làm cho những cô gái khác.
– Để cho tôi có thể hiểu và tin, ông có vui lòng kể sự thật đời của ông không?
– Vâng…
*
* *
Ông Lê Nam đã đóng cửa phòng khám rồi cùng Hà ra sau vườn. Tiếng chim hót líu lo hoà trong ánh nắng ban mai, đưa hồn cô về tận những cõi thần tiên. Đi bên ông, cô không thấy ông có vẻ là dâm tặc, mà như một người tình.
Dựa mình vào gốc cây, mặc cho tia nắng rọi thẳng vào mặt, ông chậm rãi đi về cuộc đời mình.
– Tại sao ông được cái danh là chữa vô sinh?
Hà hỏi ông trong cái giọng mềm mại hơn, không còn gay gắt như chiều tối hôm trước. Gỡ cặp kính cận, mặt ông có vẻ mệt mỏi.
Đó là câu chuyện của những năm trước. Trước cái thời điểm này, tôi đã ở với rất nhiều nữ bệnh nhân. Đa phần là những cô trẻ đẹp, và họ không hề/ không thể dứt ra được. Họ coi những lần ăn nằm với tôi, là một sự ban bố mà tôi đã rộng lòng cho họ. Họ quý mến, họ coi tôi như thần tượng. Một hôm, tôi nhận một bệnh nhân cũng trạc tuổi như cô đến khám :
– Cô bệnh gì?
– Dạ,… dạ… bác sỹ có thể làm cho em có con được không ạ?
Trời đất, tôi nghe như vậy mà giật cả mình, tôi mà làm cho cô âý có con ư? Tôi dư sức để làm cái chuyện ấy, chỉ cần tôi mơm vài mũi. Không đơn giản như vậy, cô ta kể lại là đã có chồng, nhưng không sao có con được.
– Cô và chồng có ăn ở thường xuyên không?
– Dạ, lúc trước thì thường lắm, có khi một ngày hai lần lận. Nhưng từ khi biết em không có con, ành buồn, nên có khi một tuần chẳng có lần nào cả.
Tôi hẹn cô ta cùng chồng đến để tôi khám. Thú thật, hồi học ở trường không học kỹ về chuyện này, chỉ nói sơ sài. Tôi nhủ thầm, nếu không được thì có chết thằng tây nào đâu? Sau một hồi khám chongười chồng, hình dáng, độ lớn cũng bình thường. Anh ta cũng ham muốn, cũng làm cái chuyện đó bình thường lắm. Tôi đề nghị:
– Nếu muốn tôi chữa có kết quả, thì cả hai vợ chồng phải nghe lời tôi. Tôi phải lấy và kiểm tra tinh trùng của anh mới được. Bây giờ tôi ra ngoài, hai người cứ sinh hoạt bình thường như ở nhà. Khi nào xong, anh ra cho tôi hay. Nhớ là phải xuất vào trong khay này.
Nghe tiếng cửa đóng lại, hai vợ chồng nhìn nhau e ngại, vì họ chưa làm cái chuyện này ở nơi lạ, và ít khi làm vào ban ngày. Anh ta tiến đến ve vãn người vợ, rồi đưa tay sờ vào chim. Cô vợ giúp chồng cởi quần áo rồi nằm dài lên giường. Ông chồng leo lên, nằm dài trên mình vợ, đút vào rồi nắc. Nắc lia nắc lịc khoảng 5 phút, rồi anh ta phóng tinh vào khay. Tôi cho họ về mà không quên dặn riêng với cô vợ:
– Ngày mai cô đến đây khám. Khỏang một tháng là cô có thể có con được.
– Làm sao anh ti chắc như vậy?- Hà thắc mắc
Tôi đã nhìn rất kỹ và khay tinh trùng của người chồng, gom lại chắc cũng cả muỗng canh, nhưng tuyệt nhiên trong vắt. Tinh trùng như thế thì làm sao có con cho được?
– Thế anh chữa bằng cách nào?
– Bằng chính tinh trùng của mình như với bao cô gái khác. Có điều là thai vì tránh thai, còn lần này làm cho thụ thai.
– Và kết quả tốt?
– Vâng. Từ đó tôi nổi như cồn, nổi hơn cả bệnh viện Từ Dũ như bây giờ.
Hà phân vân, không biết có nên hỏi câu này với anh ta không?
– Thế lúc khám em, anh không có cảm giác gì ư?
– Sao lại không? Bao giờ khi khám một người phụ nữ, anh cũng xem màng trinh của cô ta, xem cô ta có chồng chưa? Có con chưa? Hay là gái trinh. Thói quen là vậy. Khi nhìn thấy em trắng nõn nà như thế, anh chịu không được.
Hà thúc tay vào hông Lê Nam. Cô ngã người, mặt đỏ bừng nhớ lại cảnh mình nằm tênh hênh cho anh ấy khám
– Thế sao lúc đó anh không làm gì em hết?
– Anh phát hiện ra em không bình thường, thì làm sao anh có thể làm gì em. Vả lại, gần đây anh cũng dè dặt lắm.
– Sao vậy anh?
Có một lần anh nhận một bệnh nhân trẻ tuổi, độ chừng 15. Anh ve vãn và cô bé đồng ý. Sau cái lần đầu anh chơi, con bé coi mòi hạnh phúc lắm. Ngày sau, rồi ngày sau nữa, ngày nào nó cũng đến tìm anh. Anh không tiếp thì nó ngồi chờ hoài, chỉ cần anh dẫn nó vô buồng, cởi hết quần áo nó ra để chơi, chơi xong là nó đứng dậy về ngay. Chỉ có chơi, chơi xong nó mới ngoan như vậy, còn không được chơi, con bé tỏ ra ương ngạnh, nói gì cũng không chịu. Sau này tôi không thâý nó đến nữa. Dò tìm thì mới hay cô ấy đã qua đời. Hôm đó, cô ây trên đường đến phòng khám, nó thấy có hai thằng đàn ông ngồi nhậu trong chòi canh. Thay vì đi qua như mọi khi, đàng này nó đứng lại nhìn....