Truyện sex dâm kiếp đào hoa
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 7619
Chia sẻ:
Tiếng động làm Henry, Kimmy và Mary đồng loạt chạy ra ngoài. Khi thấy Tuấn đang ngã sóng soài ở đó, cả ba người mặt tái xanh không còn một hột máu. Henry chạy lại vào đỡ Tuấn ngồi dây nhưng cô gạc anh ra
- Tránh ra, tôi không cần anh đỡ. Anh cứ chơi tăng hai với tụi nó đi
- Anh… anh xin lỗi mà
- Tôi hận anh, tôi đã trao cho anh tất cả. Chưa đủ sao àm anh còn chơi cả bạn tôi nữa?
- Tự các cô ấy đến và xin anh cho các cô ấy thoả mãn. Với lại tối qua em từ chối anh, anh vẫn đang có nhu cầu…
- Không cần biên minh đâu. Anh cứ phục vụ các cô ấy đi. Tôi sẽ đi cho khuất mắt anh – Tuấn quệt nước mắt và nói – Chúng ta sẽ chẳng gặp nhau nữa.
Tuấn đã đứng dậy. Thu hết can đảm, cô bước về phía cửa, chuẩn bị ra về. Mary và Kimmy nhìn nhau một cách tinh quái. Mary lại gần Henry và nói với anh:
- Nếu anh không muốn mất bạn ấy thì hãy giao hợp bằng mọi cách với bạn ấy ngay bây giờ. Ngay bây giờ.
Không hiểu sao Henry nghe theo lời Mary. Anh chộp lấy Tuấn và vật cô xuống sàn. Anh vục miệng mình vào môi Tuấn. Cu anh lại cương trở lại. Tuấn chống cự dữ dội nhưng không làm gì được chàng thanh niên to khoẻ. Mary và Kimmy chạy lại giữ tay chân Tuấn cho Henry lột quần áo cô. Tuấn phun một bãi nước bọt vào người Henry, nhìn anh khinh bỉ. Thật bất ngờ là Henry lại cuối xuống cọ sát chỗ dính nước bọt ấy vào người Tuấn rồi mút liếm say sưa chỗ đó
- Buông tôi ra, quá đà rồi. Có buông ra không, tôi la lên bây giờ
- Em la đi, em thừa biết có la cũng chẳng ai nghe mà.
Henry hấp tấp đút cu mình vào lồn Tuấn và nhấp tới tấp liên hồi. Anh làm nhanh và mạnh để Tuấn ra sớm. Có thể Henry nghĩ khi sung sướng thì Tuấn có thể sẽ đê mê mà bỏ qua cho anh. Tuy thế, vì tâm lí đang bị hãm hiếp nên Tuấn không hề có cảm hứng gì, ngược lại cô còn thấy đau đớn vô cùng. Mấy giọt nước mắt tràn ra. Cô không ngờ người mình từng yêu thương giờ lại như vậy.
- Đút cu vào đít bạn ấy đi Henry – Mary bảo khẽ khàng, vậy mà Henry cũng làm theo như cái máy.
Anh rút con cu ra, lúc này đã dính một chút chất nhờn của Tuấn. Hai chân Tuấn được nâng cao lên, lỗ đít cô banh rộng ra. Henry ngồi hẳn xuống sàn. Anh kéo hông Tuấn lại gần mình và từ từ đâm cu mình và lổ hậu môn cô. Tuấn thét lên đau đớn. Khi bị mất trinh, cô cũng chẳng đau như vậy. Con cu chọt vào lổ đít cô làm cô tê tái như có hàng ngàn con dao đâm vào người. Thế nhưng Henry lại đang mê mệt và đờ đẫn. Anh nắc càng lúc càng mạnh, con cu anh đâm vào sâu trong đít Tuấn. Bẹn anh và mông Tuấn đập nhau kêu bom bóp. Chỉ sau một hồi là Henry xuất tinh. Anh mệt đờ người ra vừa vì chơi tăng hai vừa vì căng thẳng. Mary và Kimmy cũng buông Tuấn ra, ngồi tựalưng vào tường cười cười nhìn Tuấn. Mary đá lông nheo và cười với Henry:
- Biết sao không Henry, Tuấn sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho anh đâu. Với từng ấy việc thì bạn ấy chẳng tha thứ cho anh đâu.
Tuấn đau lắm. Cô muốn nhắm mắt và ngủ cho rồi. nhưng cô thu hết sức và đứng dậy. Mặc đại quần áo, không lấy kịp áo khoác, Tuấn chạy bổ ra đường. Đằng sau cô, Henry đang tính chạy theo Tuấn thì Kimmy giữ lại và ngậm con cu vào mồm. Con cu Henry lại cương lên nhanh chóng.
Hết thật rồi – Tuấn nghĩ thầm khi đang đứng trên xe buýt..
HếtTruyen dam
Từ xưa tới nay Tô Châu vốn được coi là địa danh đẹp vào bực nhất ở Trung Hoa, nằm ở tỉnh Giang Tô. Nơi đây phong cảnh xinh đẹp hữu tình, nhà cửa lầu các nguy nga nhưng cũng vô cùng trang nhã với những hoa viên rực rỡ cây cỏ bốn mùa khoe sắc bên bờ Thái Hồ. Cộng thêm khí hậu miền biển mùa hạ thì dịu mát, tới đông thì ấm áp thật chẳng khác nào thiên đàng nơi hạ giới.
Nhân đó cũng không thể quên được một chi tiết quan trọng, đó là Tô Châu không chỉ cảnh đẹp đắm say lòng người mà con người nơi đây cũng quyến rũ lạ thường. Có lẽ phần là do khí hậu ôn hoà khiến con người tráng kiện, da dẻ trắng trẻo mịn màng, phần khác là do văn hoá nơi này tạo cho con người ta cách ăn vận trang nhã lạ thường. Người Tô Châu thường mặc áo quần làm từ gấm vóc, chính là thứ gấm lụa nổi tiếng vùng này cùng với chiếc quạt hương phe phẩy trên tay khiến cho người nơi xa đế tưởng như đang đối mặt với những thiên tiên vậy. Sở dĩ nói đến điều này là bởi cho dù trên những con đường Tô Châu vốn nườm nượp tấp nập người qua lại thì một gã thanh niên ăn mặc quái dị vẫn sẽ trở nên nổi bật giữa đám áo gấm vải lụa đầy màu sắc kia.
Người đi đường không khỏi ngoái đầu lại nhìn gã. Hắn mặc chiếc áo ngắn tay với những dải quấn quanh người làm từ da thú, trên đầu quấn một chiếc khăn trông như mấy người đánh cá ngoài Thái Hồ nhưng nó vằn vện rất khác người. Hắn để tóc xoã dài không búi với đám râu trên mặt như của một ông lão tuổi thất thập khiến gã nom không khác một tay người rừng. Nhìn qua là người ta biết hắn từ nơi khác đến, và nếu người ta nghe thấy tiếng hắn hỏi mua mấy chiếc màn thầu thì người ta sẽ biết hắn đến từ một nơi rất xa, chính là vùng Tây Vực quanh năm giá lạnh, bốn mùa tuyết phủ.
Lạ một điều là cho dù trông hình dong như vậy, gã trai lại không hề tỏ vẻ bối rối hay lạ lẫm gì với nơi này như thể hắn đã sống ở đây lâu lắm ròi. Tuy không thông thuộc hết đường ngõ đi lại song hắn vẫn rất ung dung, tuyệt nhiên chẳng phải dừng lại hỏi thăm người qua đường. Hắn mua liền mấy chiếc màn thầu bỏ vào tay nải rồi lững thững dắt ngựa đi lững thững như thể đang dạo cảnh đẹp nơi này vậy. Người ta chú ý đến hắn vì hình dong nhưng những tay sành sỏi có chút kiến thức giang hồ thì chỉ chú ý tới con người của hắn, đích thị là loại Xích Long nổi tiếng ngoài Tây Vực, cực kì hiếm gặp ở Trung Nguyên. Loài ngựa này cước trình hơn mấy trăm dặm, chân dài thân cao lớn khi chạy mồ hôi đỏ như máu, cực kì khôn ngoan và trung thành. Giá của một con Xích Long Thần Mã trên ngàn lượng, khiến người ta băn khoăn một gã trông như hành khất như hắn sao có thể sở hữu một con ngựa quý đến thế.
Hắn như làm ngơ trước cái nhìn tò mò của mọi người, bản thân hắn cứ thong dong đi qua các phố ngắm nhìn cảnh phồn hoa nơi này. Chỉ khi đi qua các kĩ viện nếu tinh ý mới thấy hắn rảo bước chậm hơn, thi thoảng đảo mắt lướt qua những cô nương cực kì quyến rũ ở chốn này.
Nếu nói đàn bà con gái Tô Châu xinh đẹp vào bậc nhất nhì Trung Nguyên thì cũng cần nói thêm là những người con gái xinh đẹp nhất nơi này đa phần đều là ở trong kĩ viện. Không chỉ Tô Châu mà mấy mụ Tú Bà chủ chứa còn thu nạp con gái ở các vùng khác đem về khiến cho khách quân tử đã một lần biết mùi kĩ viện nơi này đều không sao cưỡng lai được ham muốn quay lại nếm mùi thêm vài ba lần nữa, dĩ nhiên là chỉ khi họ có ngân lượng đầy túi bởi giá một đêm ở kĩ viện Tô Châu chẳng rẻ chút nào. Càng bất ngờ hơn là gã lữ khách kia lại chọn ngay kĩ viện nổi danh, đắt giá bậc nhất Tô Châu để bước vào, chính là Mộng Hương Viện.
Các cô nương nơi kĩ viện này không chỉ cực kì xinh đẹp mĩ miều mà thuật phòng the chiều chuộng khách chơi cũng vào hạng bực nhứt. Thêm vào đó các cô còn có tài cầm kì thi hoạ, ngày ngày, tiếng đàn sáo réo rắc trầm bổng ngân lên từ những ngón tay ngà ngọc khiến khách quân tử dùng dằng chẳng nỡ rời xa. Điều đặc biệt ở Mộng Hương Viện này không chỉ có vậy, ở đây còn có một luật lệ rất đặc biệt. Thường thì khách chơi muốn ngủ một đêm với kĩ nữ, dù là loại bình thường ở đây cũng phải trả hàng trăm lạng, còn nếu là loại gái hạng nhứt thì không bao giờ dưới giá ngàn lượng. Thế nhưng cũng có thể ngủ với gái với chỉ cần mười lạng, tức là bằng một phần trăm số bạc phải bỏ ra, dĩ nhiên là phải kèm theo một điều kiện....