Truyện Sex cô vợ dâm yêu dấu
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 6586
Chia sẻ:
– Anh Tài nè. . . .cho tụi nó đi chơi hết di, em không thích ồn ào.
Tài chồm ra cửa, nói vói theo mấy thằng đàn em:
– Ê đụ má. . . .mua xong thì đi kiếm chổ khác nhậu luôn đi, thằng nào léng phcng về đây là tao đá. . . .dập dái hết đó.
Bà Thanh nủng nịu hờn dỗi:
– Đi tìm anh từ sáng tới giờ, mõi chân muốn chết hà, bắt đến anh đó.
Tài ngớ mặt ra không hiểu, hắn không quen với những lối nói bóng gió mơ hồ như vậy. Bà Thanh phải bồi thêm.
– Bắt đền anh phải bóp chân cho em, hõng ấy em về à.
Tài suýt xoa chạy lại, cơ hội ngàn năm một thuở. Hắn tự biết phận mình, nếu không bắt cóc bà Thanh đem về đè ra mà hãm thì đời nào mà đụng được tới sợi lông nách của bả. Vì vậy khi nghe bà Thanh mở lời là hắn xăng xái nhào tới bóp bất kể trời đất. Bà Thanh vừa nhột vừa sướng, ngã người nằm luôn trên giường, hai chân thòng dưới dất để mặc cho Tài tha hồ mà bóp.
Tài bóp chân bà Thanh mà mắt hắn không rời chiếc mu cao căng phồng trong chiếc quần tây mõng mảnh, bất giác, một phúng nước bọt dâng lên trong miệng làm hắn phải nuất vội xuống:
Bà Thanh nói như rên:
– Anh khép cửa lại để người ta đi qua nhìn vô thì kỳ lắm.
Tài phóng tới như máy bay phản lực rời phi đạo, đóng sầm cánh cửa rồi trở ỉại ngồi thù lù dưới chân bà Thanh như một tính dồ ngoan dạo chờ ăn bánh thánh. Thấy bà Thanh lim dim đôi mắt có vẻ thỏa mãn, hắn đánh bạo bóp dần qua khỏi đầu gối rồi lần lên tới bắp vế. Bà Thanh chẳng những không phản ứng mà còn rên khe khẻ như dồng tình, bàn tay Tài tiến dần, tiến dần rồi khẻ đụng cái mu lồn của bà Thanh đang kênh kênh vào mặt hắn như thách thức. Bà Thanh giật người một cái rồi vẫn nằm yên. Tài xòe cả bàn tay xoa xoa trên mu bà rồi bóp nhè nhẹ. Tự nhiên hai chân bà Thanh dang rộng ra vừa dủ cho bàn tay khum khum của Tài ấp gọn vào. Tài tò mò nhìn mặt bà Thanh ửng đỏ dần, mắt bà lờ đờ, hơi thở hổn hển. Tài chồm người lên hôn làm bà rhánh phải xoay mặt chổ khác tránh cái miệng nực nồng mùi rượu và cặp môi dầy bóng mở của hắn.
Bà Thanh cảm thấy ghê tởm, chuyện làm tình đối với bà đồng nghĩa như là một cú áp-phe mà thôi, muốn sai bảo cái thằng du đãng này thì phải chiu khó nằm ngửa cho nó đụ. Thả con tép bắt con tôm, Bà Thanh chép miệng xuôi tay phó mặc.
Tài vụng về mở hàng nút quần của bà Thanh, rồi nắm luôn cảquần xì líp kéo xuống luôn một lần một cho tiện việc sổ sách, trong khi đó bà Thanh cũng vòng chéo hai tay kéo cái áo thun qua khỏi đầu.
Tài đúng là một kẻ phàm phu tục tử kể cả trong lúc đéo, hắn kéo tuột cáị quần jean chợ lớn xuống quá dầu gối rồi dùng ngón chân kẹp lấy lai quần mà kéo ra luôn, hắn hấp tấp cầm lấy con cu cứng ngắc tự lúc nào rối ấn mạnh vào lồn bà Thanh mà nắc. Bà Thanh cảm thấy đau rát dù bà đã qua mấy đời chồng cùng hàng trăm lần vụng trộm với đủ hạng người. Cái đau rát làm bà Thanh có một cảm giác thật lạ, giống như cái thời bà mười sáu tuối, lần dầu tiên đi chơi với thằng bồ trong sở thú, hai đứa chui vô bụi cây chơi thử cái trò vợ chỏng.
Bà Thanh vừa ghê tởm vừa sung sướng, chưa bao giờ bà ân ái với loại người như Tài, dàn ông nào đến với bà cũng vuốt ve mơn trớn, đi đường lưỡi cho tới khi dâm khí ướt dầm dề, khi cả hai người chịu hết nổi mới tới tiếc mục chánh. Tài thì không như vậy, chủ trương của hắn là. . . .làm sớm nghĩ sớm, l. .2. .3 banh ra cứ thế mà nắc. Tài không màu mè, hắn không cần biết đến người bạn tlnh của mình, hấn ch~ muốn thỏa mản cho bản thân hắn trước. Cu Tài như một cái pít tông dộng xuống cái nồng xylanh của bà Thanh nghe ành ạch. Bà Thanh tỏ ra thật xứng đáng với biệt hiệu “Ngọc Diện dâm bà” mà giới ăn chơi Sài Gòn dặt cho, hai chân bà giơ lên quặp chặt lấy thắt lưng của Tài mà trườn người vòng quanh mặt giường.
Tài vẫn đứng dưới dất, hai tay ôm hai bắp vế bà Thanh mà nắc như chó nắc. Bà Thanh lúc dầu tuy ghê tởm người đàn ông thô bl, nhưng vẫn ráng chịu đựng để nhờ cậy về sau. Nhưng đến khi Tài nạp lia lịa chừng mười phút thì bà Thanh sung sướng đến mức độ không còn kiểm soát được hành động của mình nữa, khí từ trong lồn bà tuông trào ra từng đợt. Bà Thanh lúc đầu còn rên ri nho nhỏ, nhưng đến lúc quá sung sướng thì bà rên khóc hù hụ như cha vừa mới chết.
Tài bình thường là một tay chưa bao giờ biết bại trận trên bụng đàn bà, có lẽ vì vậy mà hắn dược đàn em tâng bốc là “Độc cô cầu bại”. Thường khi nhập trận, hắn có thể tác chiến liên tục hai ba tiếng đồng hồ là thường. Hắn có tuyệt chiêu riêng, biết kềm giữ mỗi khi sắp sửa xuất tinh, cứ kéo dài mãi cho dến khi nào quá mệt mỏi mới cho ra, mà gần như hắn chưa bao giờ biết mệt, họa may người đàn bà xuất khí quá nhiều lần, chịu không nổi, xin hắn thôi hắn mới chịu thôi. Bây giờ thì hắn mới nhậu xong, hắn nạp liên tục hơn một tiếng đồng hồ mà vẫn chưa thấy gì hết. Bà Thanh đã ra ba lần rồi mà con cu của hắn vẫn như khúc củi, thụt vô thụt ra trong lồn bà như là một cái máy.
Bà Thanh quá hứng tình, bà chồm người lên ôm cứng lấy cổ hắn, Tài để mặc cho bà ôm, hai tay hắn vòng ra sau lưng mà bợ dít bà Thanh nhỏng cao lên rồi đứng mà nắc. Thêm nửa tiếng đồng hồ nữa đã trôi qua, Bà Thanh lã người mà Tài thì vẫn trơ trơ, bà đành vận dụng chút tàn hơi dè ngữa Tài xuống mà leo lên ca bài “ngựa phi đường xa”
Tiếng kêu ọc ọc vang lên dều dặn, hai người mồ hôi ra như tắm mà cu tài vẫn còn trong tư thếchỉ thiên. Bà Thanh đành chịu thua, lỏn bà dã đau thốn, bà Thanh dành xuống ngựa dổi sang thế ‘lem bé mút cà rem” . Bà đẩy nhẹ người Tài nằm xuống, bà đưa tay cầm chặt lấy con cu cứng ngắc và đỏ chói của hắn tuột lên tuột xuống rồi nói:
– Coi vậy mà. . . .dữ ghê há.
Tài cười lên hô hố và trả lời ra điều ta đây.
– Em quá khen vậy thôi chứ anh thấy cũng xoàng thôi mà.
Bà Thanh cũng muốn hấn bắn khí ra cho rồi, thật tình thì bà cũng mệl lắm, nên bà cố sức sục mạnh cu hắn mỗi lúc một nhanh hơn, hết tay này rồi chuyền đến tay kia, chừng mười phút sau Tài không còn chịu đựng được nữa, khí hắn bấn ra tứ tung làm ướt cả mặt bà Thanh, cả hai người đều thở dài lên một tiếng.
Bà Thanh ở lại với Tài đêm hôm đồ, hai người nồi chuyện rù rì suết đêm. Tài sung sướng hứa hẹn sẽ làm những gì bà Thanh muốn, đó chl là những chuyện nhỏ, nghề của chàng mà.
Cái tin Kiều Loan đã trở lại hát lan truyền trong giới dân chơi Sài Gòn. Suất nửa tháng qua, vũ trường bà Thanh vắng tiếng ca nàng nên khách bắt dầu tha thớt, g;iãm hẳn so với trước kia. Nhiều người đã đến nhưng rồi lại quay gót trở ra đi nơi khác. Ban quản lý vũ trường rúng dộng, họ dang cốgắng tìm một ca sĩ khác đang ăn khách đem về hát để câu khách lại nhưng chưa có hoặc nếu có thì họ cũng đã ký hợp đồng đi nơi khác rồi.
Giữa lúc “tang gia bối rối”, thì Kiều Loan trở về. Bà Thanh cho quảng cáo rầm rộ về sự trở lại của “ngôi sao bắc đẩu” đêm nay tại vũ trường bà. Những tấm bích chương lớn khổ được treo rãi rác khắp nơi trong thành phố với lời quảng cáo thật kêu.
“Sau thời gian hai tuần lễ nghĩ ngơi dưỡng sức, nữ danh ca Kiễu Loan sẽ tái xuất hiện với những tình khúc bất tử tại Đại khiêu vũ trường. . . .kể từ ngày. . . .”
Khi Tuấn đưa Kiều Loan bước vào đến bên trong vũ trường thì cả hai cùng ngỡ ngàng, Kiều Loan hoãng hốt dưa tay xem lại dồng hồ, rồi như s(~ mình lầm.
Nàng hỏi Tuấn.
– Anh xem dùm em coi mấy giờ rồi.
Tuấn bật hột quẹt đưa sát vào mặt đồng hồ nhìn cho kỹ.
Chàng trả lời:
– Mười giờ mười lăm.
Kiều Loan hoãng hết thật sự, từ mấy năm nay kể từ ngày tên tuổi nàng dược mấy tờ báo văn nghệ lá cải Lăng xệ tlleo kiểu ăn bánh trâ tiền, có nghĩa là nằm ngửa cho chú’lg “chịt” một hai phát thì sẽ có bài lên báo khen rối rít....