Truyện Sex Chiều Thứ 7
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 12042
Chia sẻ:
Giây phút thiêng liêng, đời người trai chỉ có một lần…thành người đàn ông.
Tôi đành bỏ cuộc, thối thác nổi đê mê hưởng cảm giác khoái lạc.
*
* *
Tuổi thanh niên mới trưởng thành vừa háo thắng, vừa biết hương sắc đàn bà, đâm mê say tham lam. Tôi luôn tìm mọi cơ hội thuận tiện đến với dì Linh bất kể ở đâu, vị trí nào trong ngôi nhà có hai con tim. Khi dì đang bận rộn trong bếp, tôi đến làm bộ phụ việc để tiến lại ôm hôn dì, tay bóp vú liên tục, hết trên lại chuyển xuống “miệt dưới” sờ mó nghịch bạo cho dì xuất tinh tại chỗ mới chịu buông tha. Đôi khi, hưng phấn tột cùng, dằn cơn thèm khát không được, tôi tuột quần chơi đứng một phát tại gian nhà bếp. Cả hai cùng sướng…
Những đêm dì đi làm về đang tắm lẻn vào tắm chung, rồi lợi dụng đè ngửa dì Linh ra bồn tắm chơi liền tại chỗ cho nóng hổi, cho tươi, không cần biết dì phản ứng ra sao. Cảm thấy dì không nao núng, chưa thỏa dục, tôi lại gác chân dì lên thành bồn tắm, vị trí cửa âm môn rộng mở, tôi tra “cái nợ đời” từ đằng sau ôm eo ếch dì nắc mạnh, cả trăm quả cho đến khi hai người đạt cực khoái mới ngưng.
Dì Linh quá cảm mến tôi say mê tuổi thanh xuân, nuông chiều tôi hết mực, tẩm bổ cho sung sức để giao dâm liên tục. Giống loại chó German Shepherd của Đức to con, lông xù đẹp mã khi chuẩn bị nhảy nọc, cho ăn miếng bít- tết, ngọc dương mới bung ra đủ độ để công hãm “chị cái” phát nào kéo dài cả hơn tiếng đồng hồ, nó “gieo giống” chắc ăn phát ấy, đít nó nhổng nhổng nắc liên tu, lưỡi thè dài thoòng, hai tai dựng cao ra tuồng sung sức biểu diễn. Người chủ thỏa mản thích thú, khoái quá trả công bằng bồi dưỡng thịnh soạn là vậy. Còn tôi ngoài việc “lên dốc xuống ghềnh” hưởng mùi đời, dì Linh rộng lượng ngoài tiền ăn sáng còn biếu tý “tiền còm”, để vào canteen nhà trường ăn Pizza của người Ý tẩm bổ có lắm cheese và hành củ chín, kẹo chocolate…, cường dương giữ phong độ kéo dài trận mạc.
Hôm nào bài vở của nhà trường nhiều, tôi cố gắng “sôi kinh nấu sử” cho xong, đến khi mệt nhoài tôi gục ngủ trên bàn học lấy sức vài giờ, vừa tỉnh mỉnh, xem xét lại khả năng súng đạn, lên nòng “bắn phát” liền mò sang giang sơn của dì. Khi dì Linh cảm thấy nhột nhôït, giựt mình thức tỉnh thì cái lưỡi tôi đã lau ráo “lớp ke” âm tinh quyện đậm đặc lại suốt đêm, trâng tráo nút, bú đủ kiểu cách trả bài cho người dì vừa lòng. Theo bài bản tôi ngậm hột le nè, tay chà xát mu lồn nè, thọc vào lồn cho dâm tinh tuôn ra nè, cảm thấy dì ngây ngất, đôi mắt dì nhìn bỗng dưng dại khờ, tôi âu yếm giọng nhỏ nhẹ:
– Dì tỉnh chưa, con trả bài nhen?.
Dâm tinh dì Linh mới vừa sản xuất tràn trề, tôi lẹ làng gác hai chân dì lên vai mình, phơi trọn cửa âm cung ngạt ngào; nhập trận nhét lẹ khẩu “đại bác” căng cứng vào lỗ sâu thẳm đóng chốt, nhấp từ từ nhẹ đến mạnh bạo, hằng trăm cái phạng liên tục làm dì ngất ngư, chưa thỏa chí tôi bèn châm đầu cặc vào tận cùng cổ tử cung, cho đến hai người đạt tuyệt đỉnh vu sơn, phóng những dòng tinh khí nóng hổi vào hang sâu, mới dưỡng sức ngả nhoài người ôm ấp hôn hít dì. Phần dì Linh những ngày tháng truy hoan với tôi, làm tình thiết tha dữ dội như cơn sóng thần dội vào bờ, bão mạnh khủng khiếp quét ghê ghớm và lâu dài. Do đó, lúc nào cũng đạt những khoái cảm tuyệt vời bên sức trai trẻ phục vụ nhiệt thành, hơn chờ cả tuần chồng về ban cho cử tối chưa thấm vào đâu, rồi lại đi làm xa nữa. Còn tôi thì mập ra, phương phi thể chất lẫn tinh thần, học thông minh đạt điểm cao kỳ thi tốt nghiệp. Dì Linh lòng thầm mừng cơ thể săn gọn lại, eo thon ngực nở, sụt cân hẳn xuống, chiếc bụng béo phệ vì lớp mở bao bọc tan biến theo những cú nhấp thần sầu, khỏi phải kiêng ăn, khỏi phải vận động hữu dụng vì hai khối thịt ép nhau khối mỡ t diệu kỳ phân tán…
Dì Linh mới tâm đắc như phát minh ra lối tập thể dục thẩm mỹ của người có tuổi linh động và hiệu quả. Chiếc “máy sống” – massage sống- sẵn sàng trong nhà dùng đến bất cứ giờ nào bất luận.
Từ đó, mặc kệ ông chồng có đi làm xa không thèm càm ràm làm gì phí cả thời cơ!.
Phần 2: Dấu Vết Ân Tình
Hằng tuần, đúng xế xế thứ Sáu là Ba tôi, với Thùy Trang đi học cùng đáp chuyến xe hỏa về nhà quây quần, hòa nhập vào nếp sống sinh hoạt gia đình, cho đến sáng thứ Hai mới trở lại thành phố. Tôi người mừng nhất gặp lại người thân, để hàn huyên chuyện học vấn, chuyện ta bà thế sự, trong khi dì Linh còn làm ca trưa ở bệnh viện đến 10 giờ đêm, thì có Trang tâm sự với nhau.
Nữ sinh viên Mai Thùy Trang từ khi vào đại học ở trọ ký túc xá thời gian ngắn, nàng và cô bạn gái share chung phòng cho đở chi phí, cứ bị mất trộm lặt vặt hết món nầy, đến món nọ hoài, mới đây cái Laptop- computer xách tay, “không cánh mà bay”, chỉ mươi phút Trang cùng cô bạn gái trọ chung đi tắm ở nhà tắm tập thể thuộc dãy hành lang trên lầu cho Nữ sinh viên. Khiếu kiện lên Ban Giám Hiệu, dù cơ sở có cho người ngầm theo dõi, nhưng phải chờ kết quả, nghĩ ra thêm phiền hà.
Từ đó, Trang xin dọn về tá túc chung với dượng Thảo, ngoài khu phố thương mại thành phố, khỏi phải trả tiền thuê phòng hằng tuần là sự phước hạnh cho cô sinh viên hưởng “tiền trợ cấp” học vấn của chánh phủ khiêm tốn như nàng, nhưng phải mất thời gian đi xe bus vào khu đại học, ngược lại lúc bí bài vở, lợi trước mắt có người trả lời giải thích cho, vì dượng Thảo cũng vừa qua hai năm qualify cấp bằng dược sư cấp liên bang.
Gian phòng ngủ tạm trên lầu được kê thêm giường single cho Trang, bàn học có sẵn với ghế, cách nhau tấm ngăn auvent, tủ áo quần âm vào tường quá gọn, khi học bài hay thức khuya chỉ cần bật đèn tròn ở bàn, không phiền hà người bên cạnh. Ngày nào dượng cháu cũng tự ăn ở các tiệm take away trong khu phố thương mãi, không ai lo cho ai, vì cả hai giờ giấc hoàn toàn khác biệt. Ông Bá Thảo muốn đi shop giờ nào cũng được, sinh viên như Trang phải chờ hết tiết học. Uống nếu cần mua thêm lon Coca hay chai nước suối (spring water) dự bị đêm khát giải lao.
Từ khi về tá túc trên lầu hiệu thuốc Tây, Trang sử dụng Laptop của dượng làm bài, vì chưa đủ tiền mua cái khác. Trọ chung cả hơn 8 tháng gần hết niên học đầu, cứ tối tối dượng Thảo cập nhậtcác loại thuốc bán ra, nhập vào file computer thương vụ cho chủ xong, đọc sách báo hay xem các catalogue loại thuốc mới quảng cáo gửi đến mở mang thêm kiến thức, hoặc dượng ngủ sớm. Trang cảm thấy lòng mến thương dượng Thảo vô vàn trỗi dậy.
Nàng nhìn thấy dượng của mình bận rộn cũng chẳng dám phiền hà, phần bài vở mới, dồn dập rán “nhai ngốn” tiêu hóa một mình. Nhưng hôm nay bí thật, gặp loại thuốc có tánh chất dược lý nàng ghi nhầm, nên bước sang hỏi dượng. Dượng tìm trong Document in ra trang giấy một thuốc tương tự có cùng tánh chất trị liệu, chỉ khác hãng dược phẩm bào chế, dò thấy trùng tên thuốc, lòng Trang mừng thầm, yên tâm hơn người dượng học trước giờ sẵn sàng chỉ bảo. Dượng còn ôn tồn giải thích phải nhớ tên thuốc, trị liệu, đừng quan tâm phẩm chất, bác sỹ ra toa ít khi sai, mỗi thao tác dượng nắm tay mở các trang Website cho nàng học, chỉ những công thức từng Công ty dược pha chế từ các trang Web khác nhau. Bàn tay dương tính chạm, úp trọn vào tay nàng, ngón trỏ nhấn nhịp làm lâng lâng sung sướng, như cứ thôi thúc hoài, rỗi cũng trôi qua đi.
Những đêm Trang học bài quá mệt, ngủ quên không đắp chăn, hay mặc áo hớ hênh, khuya dượng Thảo thức giấc, sợ con lạnh chăm sóc kéo chiếc mền phủ lên người, nàng chợt mở mắt lấy làm cảm động nghĩa cử yêu kiều của dượng, nhoẻn miệng cười tình, lòng thầm cám ơn, rồi lăn ngủ tiếp.
Ngày tháng trôi qua ông Thảo không bỏ sót cử chỉ nào của Trang, thậm chí áo quần dơ gom chung để mang về gia đình giặt, ưu tiên cho nàng học. Hơn bốn năm qua dượng lo học, mải miết ưu tư vì nghiệp cả, trên xứ lạ quê người kiến thức là trụ cột căn bản, nên ít ghé mắt việc gia đình kể cả thằng con ruột vì không thời giờ, nay có Trang kề bên tá túc chung, ông cảm thấy hân hoan vui lây. Cuộc sống cứ quần quật, chạy theo đồng tiền, tranh giành danh lợi trong xã hội vật chất. Quả thật!, con người phải tranh đấu để sống còn, nuôi hy vọng và vững tin vào ý chí để thành công, ông Thảo đều trải qua tốn biết bao mồ hôi, công sức thì tuổi chớm vào mùa Thu, mái tóc điểm lấm tấm muối tiêu....