Truyện sex Cây gạo thôn Đông
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 10048
Chia sẻ:
- Phần dưới, ở phía dưới chàng ơi.
Như có ma lực thúc đẩy, tay chàng trườn xuống phía dưới, kéo chiếc quần lụa mỏng dính xuống và chàng khẽ kêu lên một tiếng khi nhìn thấy cái góc gợi tình nhất của người con gái đã lồ lộ trước mắt mình. Thân hình Phương Lan uốn éo, cử động nhịp nhàng theo những vuốt ve, âu yếm của chàng trai, vẻ dạn dĩ của nàng khiến Sinh cũng cảm thấy tự tin hơn. Chàng khẽ lật ngửa thân thể trần truồng mịn màng của nàng ra giường rồi chồm mình đè lên cái thân thể thơm tho, mát rượi đấy.
Chàng như thấy có một ngọn lửa đang rực cháy ở cái vật đàn ông của chàng, nó như căng lên, như muốn nứt ra, như có lửa đốt từ bên trong. Bàn tay mát lạnh của Phương Lan khẽ nắm lấy cái vật giữa đùi chàng, xoa, miết nhè nhẹ lên nó trong khi bàn tay kia của nàng vít đầu chàng xuống áp vào hai bầu vú căng mẩy của mình. Sinh như mê đi, chàng say sưa nắn bóp đôi nhũ hoa trong tay mình, đưa miệng ngậm lấy hai cái núm đỏ căng cứng trên cặp vú, rồi miệng chàng lướt đi trên khắp cơ thể nàng, lần xuống nơi kín đáo nhất, gợi tình nhất của người con gái, áp đôi môi thèm khát của mình vào đó. Đến khi cả hai người đều lên đến tột đỉnh của sự kích thích rồi chàng mới áp thân hình của mình lên che kín cái thân hình trần truồng ở dưới, đưa cái vật đàn ông của mình vào sâu trong người nàng, nhấn mạnh, nhấn mạnh,.. thân hình nàng cũng cử động cùng nhịp với sự lên xuống của cơ thể chàng, hai thân hình cùng chuyển động, chuyển động rồi đến khi tinh khí của chàng truyền hết sang người nàng, cả hai mới đê mê, rã rời buông nhau ra, cùng ngủ thiếp đi.
Tờ mờ sáng hôm sau, Sinh thức giấc, chàng tưởng như mình vừa trải qua một giấc mơ. Nhưng đâu phải mơ vì bên cạnh chàng vẫn là Phương Lan đang say sưa ngủ, thân hình lõa lồ của nàng lồ lộ trước mắt chàng, xung quanh là yếm, áo quần của hai người rơi vãi lung tung. Nàng bỗng hé mắt tỉnh dậy, giọng nàng như chim hót buổi sớm:
- Chàng đã dậy rồi ư? Chàng yêu thiếp đi nào.
Rồi vòng tay ngà ngọc của nàng lại kéo chàng nằm đè lên thân hình tuyệt mỹ của nàng, dục tình trong người Sinh lại được đánh thức dậy, cả hai cuồng nhiệt gắn chặt vào thân thể nhau, mê mẩn trong cơn sóng thần của sự ân ái ... Sau khi thỏa mãn, Phương Lan khẽ ngồi dậy, nàng lấy lược chải tóc, rồi cả hai cùng mặc quần áo vào. Nàng âu yếm nói:
- Bây giờ chàng phải về nhà thôi, tối mai chúng ta lại gặp nhau ở bờ hồ nhé, chàng còn muốn gặp thiếp nữa không?
- Ôi Phương Lan, nàng đã cho ta những giây phút thần tiên, ta làm sao xa nàng được, nhất định tối mai ta sẽ ra với nàng.
Khi đó chiếc thuyền nhỏ do Cầm Nô chèo bỗng hiện ra bên cạnh mạn chiếc thuyền lớn, Phương Lan nói với Sinh:
- Cầm Nô sẽ đưa chàng vào bờ, thiếp sửa sang lại quần áo, dung mạo rồi sẽ vào sau.
Chiếc thuyền lướt nhẹ trên mặt hồ Tây đưa Đỗ Sinh vào bờ. Về đến nhà, chàng thấy tên tiểu đồng đang ngủ gục bên chiếc bàn nước, người vẫn mặc quần áo, đi giầy. Có lẽ hắn đã đi tìm chàng cả đêm qua rồi ngủ gục bên bàn này. Nghe tiếng động, tiểu đồng mở mắt và sửng sốt khi nhìn thấy Sinh:
- Kìa, công tử đi đâu suốt cả đêm để con tìm mãi mà không thấy/
- À, ta đến nhà Nguyễn Tường sư huynh tâm sự, say chuyện nên Tường huynh giữ ta ở lại ngủ cùng. Ngươi đừng lo, không có chuyện gì xảy ra đâu,
Kể từ đó, tối nào Sinh cũng hẹn gặp với Phương Lan, cả hai người ân ái hết sức thỏa mãn. Dần dần chàng cũng coi Phương Lan như một người bạn thân của mình. Nhiều lúc vui chuyện với bạn học, Sinh cũng kể về Phương Lan cho các bạn thân nghe. Có người khuyên chàng:
- Đệ từ nơi xa lên kinh ôn luyện dự thi cần phải cẩn trọng trong việc quan hệ nam nữ, chốn đô thành phồn hoa nhiều cạm bẫy không thể lường trước được. Không nên thái quá trong việc hoa tình.
Người khác cũng khuyên:
- Đệ không dò hỏi kỹ xem cô ta là ai ư? Chẳng may cô ả là phường kỹ nữ lầu xanh hay là con gái vụng trộm cha mẹ làm chuyện tình ái lén lút thì sao? Khi người thân của cô ta phát hiện ra thì có phải là liên lụy đến đệ, làm lỡ chuyện học hành không?
Nhiều người khuyên nên Sinh cũng nghĩ ra một chút, chàng nói:
- Đa tạ các huynh, đệ đã chỉ giáo, tôi sẽ hỏi nàng về những điều đó để cả tôi và các huynh đệ có thể yên tâm.
Đêm đó, sau khi ân ái thỏa mãn, Sinh lựa lời hỏi nàng về thân thế, gốc tích. Phương Lan mỉm cười trả lời:
- Thiếp với chàng gặp nhau là duyên trời định, ân ái giữa chúng ta đang lúc nồng đượm, sao chàng lại thắc mắc, nghi ngờ thiếp vậy.
Sinh cố gạn hỏi và ngỏ ý muốn được thăm nhà nàng, Phương Lan cười nói:
- Gia cảnh nhà thiếp đang lúc khó khăn, để chàng đến thật không phải. Nhưng nếu ý chàng đã muốn thì thiếp cũng xin chiều ý. Đêm mai chàng hãy đến thôn Đông ở phía Nam Thăng Long, tìm đếncăn nhà cạnh cây gạo ở cuối thôn, đó là nhà thiếp, thiếp xin dọn dẹp nhà cửa đợi chàng đến thăm.
Đêm hôm sau, đúng hẹn, Đỗ Sinh tìm đến nhà Phương Lan, đường vào nhà nàng theo lời chỉ quả thật khó đi, toàn qua những vùng đồng không mông quạnh, vắng vẻ thê lương. Đến cuối thôn, quả nhiên chàng thấy một cây gạo lớn sừng sững, cạnh đó có một ngôi nhà nhỏ, có vẻ tiêu điều. Chàng thận trọng bước vào, lối vào nhà mọc đầy cỏ dại, mảnh vườn bên cạnh cũng mọc đầy cây dại, dây leo chằng chịt, có vẻ đã lâu không được chăm sóc, dọn dẹp. Trong nhà thấp thoáng ánh lửa, Sinh mừng rỡ gọi to:
- Phương Lan, ta đã đến đây.
Không thấy tiếng trả lời, Sinh khẽ đẩy cửa bước vào, gian chính căn nhà vắng lặng, không có một ai, những đồ vật đều tỏa ra mùi cũ kỹ, lành lạnh biểu hiện của việc đã lâu không có người ở. Bỗng một cơn gió thoảng qua, Sinh cảm thấy một mùi gì rất khó chịu phảng phất trong nhà, xộc vào mũi chàng. Thấy còn một gian trong nữa, trong đó thấp thoáng có ánh sáng, chàng đẩy cửa bước vào và lạnh toát người khi nhìn thấy khung cảnh trong phòng: Giữa phòng đặt một cỗ quan tài sơn đỏ, xung quanh có một tấm vải trắng trên ghi mấy chữ "Linh cữu của Phương Lan", cạnh quan tài là một người con gái ôm cây đàn nguyệt nặn bằng đất. Sinh run rẩy, chân tay mềm nhũn, sững người nhìn quanh cảnh kinh dị đó một lúc rồi mới khó khăn nhấc chân toan chạy ra khỏi nhà. Vừa chạy được mấy bước, chàng bỗng thấy Phương Lan cùng người hầu gái đứng trước mắt, nàng vẫn xinh tươi nhưng lại mặc bộ đồ trắng toát, tóc buông xõa rũ rượi, tiếng nói của nàng nghe vang vọng như từ một chốn xa xăm nào đó:
- Kìa, công tử, chàng đã đến chơi sao lại vội bỏ đi thế.
- Không, không, ta muốn về, ta không thể ở đây thêm được nữa, nàng tha cho ta.
- Tướng công, chàng cùng thiếp ân ái biết bao đêm, thề bên nhau trọn đời, sao chàng lại trốn tránh thiếp.
- Không, không.
Sinh gào to rồi vùng vẫy như điên, giằng ra khỏi Phương Lan rồi chạy như bay ra khỏi căn nhà, cắm đầu chạy về nhà mình, trong lòng vẫn hoảng hốt cực độ khi nghe thấy tiếng cười lanh lảnh của Phương Lan văng vẳng sau lưng.
Sáng hôm sau, Sinh lần vào thôn Đông hỏi thăm mọi người. Chàng được biết đúng là trong thôn có một người con gái tên là Phương Lan nhưng đã chết được hơn nửa năm, quan tài chôn ở bãi tha ma cạnh thôn. Sinh trở về nhà, người lên cơn sốt hầm hập, trong cơn mê sảng, chàng cứ lẩm bẩm:
- Phương Lan, đợi ta với, ta với nàng là vợ chồng mà, chúng ta đã hẹn sống với nhau suốt đời.
Mê man hơn một tuần lễ thì Sinh ra đi. Bạn bè chàng đều lấy làm thương tiếc trước cái chết của làng. Họ cùng nhau lo liệu việc chôn cất và báo tin cho gia đình chàng biết.
Từ đó về sau, vào những đêm tối trời, không trăng, hoặc những đêm mưa g