Truyện sex Bể hạnh phúc
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 4187
Chia sẻ:
Rồi ông ta lẳng lặng lấy từ đâu ra 2 cây chống bằng sắt như hai cây nạn gỗ nhỏ xíu của người phế binh đặt dưới hai bên đùi em, bảo em dạng chân ra cho ông khám kỹ càng. Ông nói: “Để chắc rằng có bịnh gì không ?”. Đến lúc này, em từ chối ngay: “Không được đâu, thưa bác sĩ. Con dạng chân như vậy … con không biết … bác sĩ !”. Có lẽ sự mắc cỡ của người con gái mới lớn đã chiến thắng lòng sợ sệt. Lần đầu tiên em tỏ ra khó chịu trước mặt ông. Ông lại nói: “Sao hôm trước em không ngại, bây giờ em lại phản đối. Nếu vậy sao tôi khám cho em được. Rũi em bị gì, phái đoàn bác giấy tờ em thì sao ?”. Thật em không thể tưởng tượng ra cái cảnh mình dạng chân cho ai đó tọc mạch nơi chỗ kín của mình được, nhưng em lại sợ lời ông nói là sự thật. Em sợ bị bác lắm. Ba má em còn sợ hơn! Vì vậy em đành chấp nhận dạng chân ra cho ông khám, nhưng em cứ luôn miệng chống chế với ông rằng: “Con chưa có làm tình qua bao giờ làm sao mà bị bịnh, bác sĩ ! Bác sĩ nghĩ có cần … Ui …!”.
Em còn nhớ ngoài trời lúc đó đang mưa, gió luồng qua cửa sổ làm em lạnh run nơi xương sống, hay có lẽ vì quá ngượng ngùng nên cơ bụng cứ nẩytưng tưng lênnhư người bị sốt rét. Cứ mỗi lần ông chạm miếng kim loại vào nơi kín của em, em như bị điện giật, bật tót mông lên khỏi miếng da nệm. Thấy em càng lúc càng thiếu bình tĩnh, ông có trấn tĩnh em bằng những lời lẽ êm dịu : “Em đừng lo lắng, tôi khám nhẹ tay dùm cho, không như khám những người có gia đình”. Em nghe qua mấy lời an ủi chân thành thấy cũng yên tâm hơn, với lại cũng không còn cách nào khác để mình chối từ.
Sau khi đặt mình ở tư thế chẻ ba trước mặt ông, ông mới đẩy phần bàn ở dưới mông vô ngăn xếp để có khoảng trống dưới chân em, tiện cho việc khám xét. Đeo găng tay vào, ông nói với em: “Trước khi tôi làm gì tôi sẽ báo cho em biết trước để em có chuẩn bị về mặt tâm lý, giúp em bớt sợ hơn”. Em không trả lời ông, nhưng ông biết em đã hiểu. Rồi ông nói tiếp: “Bây giờ tôi dùng 2 ngón tay để chạm vào đây, em đừng giật mình nhé!”. Tiếp theo lời nói đó, em cảm giác chỗ kín của mình tiếp xúc với một vật mát lạnh. Phản ứng tự nhiên của em là giựt nhẹ, nhưng vì có chuẩn bị trước nên không mấy nhảy dựng. Ông nói với em là: “Âm hộ của em đỏ hồng, nhỏ chưa có va chạm mạnh qua bao giờ …”. Thấy em im lặng. Ông ngừng bàn tay lại, rồi hỏi: “Phải không ?”. Em chỉ gật đầu, nói “Dạ! Dạ chưa”. Ông nói tiếp: “Mồng đóc nhỏ nằm gọn ở bên trong … đẹp lắm”. Lúc đó em không hiểu ông nói mồng đóc là ý gì, nhưng vẫn không ngạc nhiên bằng lời khen “đẹp lắm” của ông. Tại sao ông lại khen đẹp. Vị bác sĩ phải khen là “tốt lắm” mới đúng. Linh tính em báo cho em biết điều gì sai trái ở đây, nhưng cũng không giúp em được gì. Đầu óc em rối bung không nhận rõ đâu là trắng đâu là đen.
Rồi tiếp theo ông thỏ thẻ: “Đừng sợ nếu tôi đụng sâu vào trong, em ráng, sẽ không đau lắm, tôi cố gắng làm nhẹ cho em. Nếu thấy đau em chịu khó một chút”. Lúc đó, em cứ thấy trong đùi mình có muôn ngàn con kiến đang bò, vừa nhột vừa khó chịu. Miệng em cứ nuốt nước miếng liên hồi. Có lúc thấy hơi đau nhói ở dưới, định nói lên nhưng lại tự trấn an mình, “Thôi! Ráng chút nữa sẽ hết”…
Chiếc đồng trên tường cứ “tịt tặc” gõ, nhưng không thấy ông ngừng tay. Mười phút trôi qua, dường như em thấm mệt vì sự kên cứng. Em bèn buông lỏng để nghỉ ngơi. Nhìn qua, em thấy ông lấy từ ngăn tủ ra một miếng bông gòn, cuộn tròn ở đầu tăm. Định hỏi ông làm gì nhưng ông đã mở miệng trước: “Bây giờ khám bên ngoài đã xong, tôi khám tiếp bên trong. Tôi sẽ lấy huyết trắng của em để khám nghiệm”. Em cũng chẳng hiểu rõ vì sao ông lấy huyết trắng, lấy để khám cái chi ? Em chỉ biết mình cố gắng nằm im thì mọi việc sẽ nhanh chóng và suông sẻ hơn.
Trước tiên, ông chậm đầu bông gòn vòng quanh lỗ âm đạo. Em thấy nhột vô cùng, vừa ngại ngùng vừa sợ sệt. Cảm giác như cục xà bông ướt quẹt dưới háng mình. Mười ngón chân em cứ bám quíu lại với nhau. Cứ vài ba lần chùi chùi, ông đổi cây khác. Có lúc ông quét, có lúc ông chậm hoặc se vào trong làm em đau thốn. Cắn răng và nhăn mặt mà không dám la lên cho ông biết. Và đều đặn như một cái máy, ông cất những mẫu “huyết trắng” đó vào trong một cái keo thủy tinh như cất một món đồ quý. Xong rồi, ông nói: “Bây giờ, tới phần khám tử cung, tôi phải đặt ngón tay vô trong xem em có bị bứu”. Em nghe ông nói mà điếng hồn không tin vào tai mình lắm. Chắn chắn là sẽ đau vô cùng, vì có lần em bị một nhánh cây quẹt trúng, dù chỉ bên ngoài nhưng đau không thể tả. Còn tử cung nằm tuốt bên trong, có nghĩa là … Nhưng giọng ông nói có phần quả quyết làm lòng chống cự của em chùn xuống. Em vẫn cứ nằm im, chờ đợi cái phải đến sẽ đến. Tay nắm chặt xuống thành giường, nhũ thầm: “Ráng thêm một lát nữa sẽ được về nhà …”
Chiếc đồng hồ quái ác vẫn tiếp tục đấu tranh với sự kiên nhẫn của em, dù không ai giành được phần thắng. Em vẫn nằm im, buông lỏng tứ chi thỏng thượt. Tất cả sức nặng của hai chân hoàn toàn đặt trên hai gác sắt. Dù khi đó em mắc cỡ khôn cùng, nhưng lạ lùng lắm thay! … Mỗi khi ông ta đút nhè nhẹ vào giữa hai vách âm đạo, em có cảm giác rất là thích thích, kỳ lạ mà chưa bao giờ em có được. Tuy nó xen lẫn cảm giác đau từng đợt, nhưng một luồng điện khác chạy rần khắp mình mẩy như thuốc tê đang ngấm vào máu. Khoảng một lúc, em cảm nhận ông đã đặt một ngón tay vào trong. Ông ta ngọe ngoậy tới lui làm em thấy toàn thân em nóng ran. Mắt muốn mở to nhưng nó cứ nhíu lại, mờ ảo. Cảm giác ở âm đạo toát ra một thứ nước ươn ướt mà em ngỡ là “huyết trắng” như ông nói. Và mỗi động của ông làm, em cứ phải nhong nhóng theo. Có nhiều lúc em hơi mất tự chủ, ông lại dằn em xuống, dùng lòng bàn tay trái đặt lên gò mu, tay kia ông ấn vào sâu hơn. Với không chỉ một ngón tay, ông hoạnh họe thật sâu, tưởng như ông đang moi móc để tìm kiếm một cái bứu nhỏ nào đó bên trong. Em thấy thật xốn, cơ bụng thắt chặt lại, và nước mắt em ứa ra. Em bảo với ông: “Con đau lắm, bác sĩ !”. Ông trả lời: “Chắc là em bị bứu rồi nên mới bị đau. Tôi khám nhiều người trẻ như em họ đâu có đau”. Nghe ông nói bị bứu, em thấy lo lắng vô cùng. Trong một thoáng, em không còn cảm giác đau đớn nữa. Cứ nghĩ : “Trời, bây giờ phải bị mổ chắc là chết mất!”. Quay sang một bên, thấy ông lấy từ tủ ra một cái dụng cụ “mỏ vịt” mà lúc đó em chưa biết gọi là gì và dùng làm gì. Ông bảo : “Để tôi khám kỹ xem bên trong có bị bứu …” và không đợi em phản ứng, ông cẩn thận đặt cái mỏ vịt vào mép âm đạo của em. Ông từ từ vặn nút cho cái mỏ mở miệng ra, em cảm giác được sự căng rộng ở hai bên. Thình lình em thấy đau nhói ở âm đạo nên nhón mông lên tránh đỡ. Tưởng ông biết em đau mà ngưng, nào ngờ ông dùng tay trái đè lên gò mu em lần nữa để giữa chặt em xuống. Ông bảo : “Nằm im nếu không tôi không khám được …”. Sợ quá, em cố gắng nằm im, và ông cứ từ từ mở to cái mỏ vịt quái ác kia ra. To tới cỡ nào em cũng không biết. Em không dám tưởng, nhưng cảm giác đau tới tận chín tầng mây thì quá thừa để nhận biết ra. Cái cảm giác đó em nghĩ chỉ có các cô gái mới lớn mới lớn lần đầu tiên làm vợ mới hiểu được!
Chỉ 3 phút ngắn ngủi với cái mỏ vịt quái ác kia mà em tưởng như dài vô tận. Ông đã bỏ hết 3 ngón tay vô để khám, em cũng thật không ngờ âm đạo của một đứa con gái còn trinh cóthể chịu đựng độ lớn của 3 ngón tay. Rồi cái mỏ vịt độc địa kia cũngđược lấy ra khỏi cửa mình em, để lại một cảm giác đau và rát như có ai cắt da thịt mình ra, xát muối. Em than với ông: “Con rát quá không biết có bị gì không ?”. Ông bảo: “Không có sao … là chuyện thường. Để tôi sẽ chích cho em 1 mũi cầm đau ngay là sẽ hết”. Nói xong ông lấy ống chích ra, tiêm thuốc và chích ngay cho em ở trên vai. Sau đó, ông còn trấn an em: “Xong rồi, không còn đau … đừng sợ. Chỉ còn khám hậu môn nữa sẽ được về”. Em nghe ông nói mà lòng chùn xuống thất vọng. Vậy là vẫn được về. Nhưng em chỉ biết thở dài, ngẫm nghĩ : “Không biết có đau không”. Như đoán biết được ý em, ông nói: “Khám hậu môn nhẹ nhàng hơn nhiều, em đừng có lo lắng”. Đoạn, ông dùng một ngón tay bôi trơn bằng thuốc trích ra từ một lọ kem và canh để đút vào hậu môn của em. Với cùng một cách moi móc như trước, ông khám tới rồi khám lui. Em như là thấy khó chịu vì ông cứ như khám mãi không chịu ngừng....