Truyện sex Bạn Vợ Lồn To
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 6567
Chia sẻ:
Bàn tay bạn tôi một bên, bàn tay tôi một bên đang chia nhau vần con nhỏ mà phải bẽn lẽn bỏ ra, thấy mắc cỡ muốn độn thổ. Anh bạn tôi chì thiệt, có lẽ tại anh ta không có vợ đã lâu nên quen với cuộc sống tu hành diệt dục, chớ còn tôi cứ đụng vô con gái, đàn bà mà hổng nhét được cu vào lồn họ là y như rũ như con gà chết.
Tôi phải buông tay ra, hít dài hơi mấy lượt, đợi cho cái đợt âm ỉ của con cặc bị nứng hạ bớt xuống, rồi mới sờ mó lại, bóp xoa tiếp con nhỏ. Mà kể con nhỏ cũng lạ, hai thằng tôi thiếu điều ngoáy chọc cho nó lịm chết đi được, nước lồn tuôn ướt dầm dề, vú cứng lên như hòn sỏi, uốn éo nhột nhạt khắp nơi, vậy mà gạ để bọn tôi đút cu vô đụ, là y như con bé đang bị cơn dâm dâng cao vút, cũng vội xẹp xuống liền.
Nó vọt đứng dậy ngay, sợ chần chờ là bị bọn tôi hiếp. Thấy nó đứng lên, váy còn tốc lên cao, áo còn trễ cả xuống, vú lồn còn bày tênh hênh ra đó, tôi tức thấu trời. Máu anh hùng hào hiệp của tôi nổi lên, bốc đồng tôi đề nghị với con nhỏ nếu đồng ý tôi sẽ lo đưa nó trốn đi, chung sống với tôi.
Con bé thì lắc đầu quầy quậy, miệng cứ “ nô, nô “, còn anh bạn tôi thì cứ chúm chím cười như trêu ngươi và chọc giận tôi. Tôi vẫn hung hăng bảo lưu ý kiến của mình một cách ngoan cố.
Đợi khi, con nhỏ về nhà, tôi vùng vằng định cật vấn anh bạn. Anh đi guốc trong bụng tôi nên bảo trước: cậu sùng tôi đó hả. Mẹ kiếp, bụng thì đói dài mà muốn làm anh hùng ra tay cứu người khỏi bọn giặc. Sư anh, anh vác nó đi thì lấy gì anh nuôi nó? Trên anh chỉ có răng, dưới anh chỉ có dái, chẳng lẽ anh cho nó ngậm cu anh suốt ngày là no bụng nổi? Còn con sư tử ở nhà anh nữa, anh có dám vác con nhỏ về để bả xé xác cả anh, cả con nhỏ ra không?
Tôi vỡ lẽ nên ớ ngọng chín cả cười. Mặt tôi đỏ rần rần như bị nhúng chàm và tay chưn lóng cóng như đánh rơi vật quí xuống nước sâu. Tôi chưa biết làm sao thì anh ào ào nói luôn: cụ cũng cần nhớ là tôi gọi cụ xuống đây là tôi có trách nhiệm với bà ấy đấy nhé. Cụ ăn vụng chùi mép, bà ấy hổng nắm được thì thôi, chứ cụ mà tính việc đưa em về là tôi bị bà ấy khỏ đến chết mất. Cũng may mà con bé nhát nên đây đẩy chối, chứ nếu nó cũng bốc đồng như cụ thì liệu cụ ăn làm sao, nói làm sao với bà ấy.
Anh bạn cam kết với tôi làsớm giới thiệu tôi với một bà khách quen của anh, mà theo anh bà ta chịu chơi hết chỗ nói. Anh cũng dí dí ngón tay vào phía sau đầu tôi nói trêu: để cho cục khí đang dồn ứ ở đây nó được xả ra đi, tôi thông cảm việc cơm nhà đồ vợ của anh nên chắc là bấn xúc xích lắm rồi.
Tôi muốn đôi co với anh là anh đánh giá sai ý tôi, nhưng tôi ngọng nghịu hổng xổ lời ra nổi. Kể từ đó, hổng khi nào tôi còn dám hó hé rủ em đi với tôi nữa.
Một bữa, anh bạn chỉ định đến làm vườn cho một nhà khách quen. Anh không đi với tôi, nói là để tôi tự làm cho chóng biết việc. Thấy tôi vùng vằng, anh trấn an công việc dễ thôi nên tin là tôi làm nổi.
Tôi lái xe đồ nghề đến nhà khách với sự không an tâm. Tôi loay hoay làm ngoài vườn một lúc thì bà chủ ra ngồi xem. Bà còn vẻ đĩnh đạc và bắt chuyện lắm. Bà hỏi tôi lý do anh bạn không đi theo, rồi cà kê chuyện này sang chuyện khác, bà tìm hiểu về tôi mọi thứ.
Buổi trưa, bà bảo tôi vào nhà nghỉ. Bà dọn cơm mời ăn và phục dịch nước uồng đầy đủ. Tôi e dè vô cùng, còn bà thì cứ tự nhiên nói năng như quen biết. Trời nóng nực, một phần vừa trải công việc bên ngoài, một phần cũng lo lắng sợ anh bạn chờ.
Trong khi đó bà chủ nhà cứ đi lui đi tới. Bà thong dong trong khung cảnh mát mẻ của nhà bà. Cái dáng khoan thai của bà kèm theo những cử chỉ bình dị làm cho tôi có phần lúng túng.
Điều làm cho tôi muốn quay mòng mòng trong đầu là chiếc áo lụa hồng ở người bà đang mặc. Nó dịu mềm đến nỗi khi chiếc quạt điện thổi quét qua thì nó cứ dán sát vào người bà. Có lúc, gió làm cho tà áo trước ngực hé bung ra, mắt tôi thoáng thấy màu da sáng trắng cùng với một chút chiếc áo nịt màu hồng như áo của bà.
Bà bày mọi món ăn lên bàn, lúc đó tà áo bồng lên làm cho tôi thêm choáng váng. Bà ngồi xuống bên tôi, xới cơm ra chén, gắp món này món kia tiếp tôi. Tôi ngẩn ngơ hổng tin là mình đang thực sự ngồi ăn với bà.
Bà vừa ăn vừa kể chuyện gia đình bà. Giọng sướt mướt khi đè cập đến chuyện xa nhau của vợ chồng bà. Lẫn với lời kể lể là những tiếng thở dài, nửa như luyến tiếc, nửa như than vãn. Tôi bần thần hổng biết khuyên giải ra sao.
Trưa đó, bà nói chuyện dứt hổng ra. Tôi vừa ăn vừa lan man những ý nghĩ lộn xộn trong đầu.
Điều tôi rất ngạc nhiên là từ lúc tôi được anh bạn gửi đến làm các việc cho bà chủ, chưa một lần nào tôi bị hỏi nguyên do tại sao anh bạn tôi không đi. Trái lại, bà chủ còn xem như đó là một việc đương nhiên, ai làm cũng được.
Mấy bận tôi cố ý nói xa nói gần để bà chủ hiểu về việc đó, nhưng chỉ nhận được lời đáp trả không ăn nhập gì của bà. Theo ý bà, ai làm cũng thế thôi miễn là công việc xong xuôi, như ý, còn tiền nong không trả cho người này thì cũng trả cho người khác thế thôi.
Trái lại, bà ưu ái tới ngồi xem tôi săn sóc khu vườn, hồ tắm, nhổ cỏ, thu vén lối đi mà cứ tiếp chuyện đẩy đưa, hỏi han đủ thứ. Trời nắng nóng, bà sợ tôi đau đầu, ton ton vào nhà, đem ra cho cái mũ lát rộng vành, một hai bảo tôi đội lên. Bà ỉ ê kể lể đó là cái nón ông chồng mua trước đây trong một chuyến đi du lịch, giờ hai người đã thôi nhau, ông ghét cũng chẳng muốn đem theo.
Khi thấy tôi đội xong sau mấy lần nấn ná từ chối, bà cười, khen đẹp trai đấy chứ. Tôi hơi ngượng, nên sắc hồng ửng lên trên má, bà nguýt tôi một cái sắc lẻm và chọc: đàn ông con trai mà hơi tí mắc cỡ, thấy ghét.
Nhìn tôi chăm chú làm, bà đề nghị nghỉ tay chốc lát. Tôi ngỏ ý cố làm cho xong, bà lại bảo không hề gì, đó là tại bà muốn vậy, chớ đâu tại lỗi ở tôi. Tôi sợ dây dưa công việc, ngày này kéo qua ngày khác, vừa trở ngại cho anh bạn, vừa tốn kém cho bà, nhưng bà cười xề xòa: điều ấy có đáng chi.
Buổi trưa, bà dọn cơm choăn, tiếp nước cho uống, ngồi trong nhà mát lạnh, mắt tôi sụp xuống, lim dim buồn ngủ. Bà bồi luôn một câu: anh có thấy mệt mỏi cứ ngồi chơi thư thả một lúc, chờ nắng dịu bớt làm tiếp cũng được.
Rồi bà lôi hết chuyện chồng, chuyện con ra kể, than van là sống một thân một mình nhiều lúc cũng buồn. Thú thực, nghe bà kể tâm hồn tôi bị giao động thì ít, mà lởn vởn thấy dáng bà xàng xê qua lại trước mắt thì thấy xung động rất nhiều.
Cứ nghĩ đến giờ này, anh bạn tôi ở nhà đang vừa ăn vừa nghịch ngơm Bonita là lòng tôi chộn rộn lung tung. Bàn tay đâm ra ngứa ngáy, chỉ tẳn mẳn muốn có cái gì đó sờ vào cho bớt nỗi lao xao trong người.
Chèn đéc ơi, bà chủ có vô tình hay cố tình với tôi không, mà sao bà cứ dung dăng dung dẻ, coi tức rực. Cái áo lụa hồng thấp thoáng của bà được cái quạt trần quay vù vù, thổi lên những dợn sóng sao mà nôn nao hết biết. Tà áo bay lăn tăn, khơi mở hơi rộng, các khuy bấm đơm cách khoảng nhau, nó phập phồng kín hở, cho tôi thấy màu da nơi ngực bà trắng pha hồng ngọt lịm. Rồi cái áo nịt cũng màu hồng lấp ló, như mời gọi, như vuốt ve, nó ôm gọn cặp vú đầy đặn của bà mà tôi đoán là vẫn còn săn chắc và êm ngon lắm.
Tôi muốn đưa cặp mắt lảng đi chỗ khác, tránh nhìn vào nơi khêu ngợi đó mà như bất lực. Còn bà thì cứ nhỏn nhoẻn cười, không hẳn lả lơi, không hẳn nghiêm trang, cứ như con chuột bạch thập thò cửa hang trêu chú mèo đang lim dim chờ sấn sổ tới.
Thú thực, tôi là người đã có vợ, đã từng ôm ấp tinh nghịch với Bonita từ ngày xuống đây đi làm, thế nhưng trước bà chủ, tôi vẫn là cậu học trò tò mò vừa lớn lên, còn mang nhiều háo hức. Tôi cứ ví mình là người khát bị đưa ra nhử trước một bình nước mát lạnh ở trên cao. Sợi dây cột bình nước có tính đàn hồi, song mỗi khi tôi vươn tay với thì bình nước lại bị rút trở lên cao vút....