Truyện người lớn Phương Trinh Người tình tuyệt vời
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 6721
Chia sẻ:
Ngoài vườn những cơn gió vẫn cứ nhẹ nhàng thổi như những làn hơi thổ nồng nàn của một cuộc tình mơ mộng, những hạt sương đã dần rơi, như những hạt kết tinh từ sự thăng hoa của trời đất, lung ling phủ đầy trên cơ thể của mặt đất mềm gợi cảm. Đâu đó vang xa xa một giai điệu của nổi đau cuộc đời.
“Biển sóng, biển sóng đừng xô tôi đừng xô tôi ngã dưới chân người, biển sóng đừng xô nhau…..”
Thời gian này Thảo thấy rằng TUẤN ANH thay đổi rất lạ, nụ cười luôn nở trên môi anh, anh làm việc không biết mệt mỏi, anh sẵn sàng làm tất cả những phần việc mà không phải của mình. Đôimắt buồn buồn của TUẤN ANH dường như luôn long lanh như nói rằng anh đang rất hạnh phúc. Có đôi lần Thảo hỏi TUẤN ANH điều gì đã làm cho anh thay đổi như thế, anh chỉ cười và hát một bài tình ca, anh như đang có một tình yêu nồng thắm. Người phụ nữ trong Thảo đã mách bảo cho cô biết hình như cô đang mất dần anh, mặc dù thời gian qua anh đối xử với cô rất ân cần quan HƯƠNG chăm sóc. Thỉnh thoảng Thảo thấy TUẤN ANH nói chuyện với một người qua điện thoại, cách nói rất tình tứ, cô không nghe được tên cửa người ấy là gì, nhưng cô cảm nhận được tình yêu của họ đang rất cháy bỏng. Một tình cảm hờn ghen đang càng lúc càng xâm lấn trái tim Thảo, mỗi lần chuông điện thoại reo là tim cô như thắt lại, cô cứ nghĩ đó chính là người yêu của TUẤN ANH. Thảo tự nhủ với lòng mình, bằng mọi giá cô phải biết được người yêu của TUẤN ANH là ai? Người ấy chắc sẽ rất tuyệt vời, rất đẹp, rất quyến rũ, hoặc người ấy sẽ có một đội mắt rất liêu trai hút chìm hết vào biển sóng tình tất cả những người đàn ông khi đã một lần nhìn vào đôi mắt ấy… Thảo càng nghĩ càng tức tối, cô vùng dậy hất tung chăn gối trên giường, bỏ quên tiếng Truyện người lớn gọi của Luật ở dưới nhà…
- Thảo ơi..Thảo…em làm gì vậy? giúp anh một chút được hông – tiếng Truyện người lớn của Luật vẫn liên tục kéo Thảo ra khỏi những suy nghĩ vật vã vì tình.
- Vâng em xuống ngay.
Thảo giật mình chải lại tóc, xóa hết tất cả những cảm xúc trên đôi mắt bồ câu xinh xắn của cô. Khi Thảo xuất hiện dưới nhà trong bộ đồ màu hồng nhạt không ai biết cô đã trãi qua những cảm xúc như thế nào khi một mình, nhưng một chút buồn nhẹ vẫn còn vương trên khóe mắt của cô. Dưới nhà một nhóm bạn của Luật đang tập hợp trò chuyện đang chuẩn bị cho một cuộc nhậu thân mật, Thảo nhìn lướt qua những khuôn mặt quen thuộc của bạn Luật, không có TUẤN ANH trong số đó, nhưng có HƯƠNG, cô lể phép chào mọi người.
- A, Cô bé thỏ con dể thương của các anh đã xuống rồi à? Hôm nay tối chủ nhật em không đi chơi cùng người yêu sao, lại ở nhà! -HƯƠNG thân mật hỏi.
- Em làm gì có người yêu, ế rồi anh HƯƠNG ơi! Thảo cố vui vẻ với mọi người như để quên đi những cảm xúc vừa qua của cô.
- Em cứ nói đùa! Đẹp, hiền, duyên dáng, giỏi như em tôi mà không ai mê là sao? hay em kén quá – Một người bạn của Luật tiếp lời.
- Nó kén chọn quá đó mà! Mà hổng chừng nó thương người ta mà người ta không đáp lại củng không chừng, coi chừng ở giá luôn nhá em! – Luật bồi thêm.
- Hừ! Anh ở giá thì có, sao anh không giỏi mà lấy vợ đi, ăn chơi mãi!
- Mày là anh gì mà chê em mình giử vậy Luật, em Thảo hiền cứ ăn hiếp hoài, nhờ em Thảo làm mấy món ăn mà cứ như thế thì sức mấy Thảo chịu làm. Phải không cưng! – HƯƠNG đỡ lời.
- Ừ nhỉ Thảo giúp anh làm vài món ăn nhé, công chúa đảm đang của anh! – Luật nhanh miệng.
- Được rồi! em biết làm những món gì cho các anh rồi, chỉ một chút là xong ngay thôi, các anh cứ nhâm nhi trước, trong tủ lạnh còn một ít trái cây chua anh Luật lấy nhâm nhi trước đi. – Cả nhóm bạn của Luật hò reo tán thưởng sự dịu dàng của Thảo.
- Để anh giúp em một tay nhé – HƯƠNG đứng dậy đi xuống bếp cùng Thảo.
Trong lúc giúp Thảo làm bếp dường như HƯƠNG phát hiện trong ánh mắt Thảo có điều gì khác lạ, HƯƠNG vừa thái hành vừa dò hỏi.
- Chủ nhật không đi chơi mà trốn trong phòng vậy chắc là gây gổ với người yêu rồi, phải không? Anh ta bắt nạt em à?
- Em làm gì có ai yêu đâu anh HƯƠNG.
- Hình như khi nãy Luật nói em đang thương ai à? Người ta không để ý đến em sao?
- Em cũng không biết nữa. Chắc anh ấy chỉ coi em như một đứa em mà thôi.
- Ai thế? Bạn của Luật à?
- Vâng.
- À ha, dám không để ý đến tình cảm của em tôi, thằng nào ngu thế, anh biết nó không? Nếu em không nói được để anh nói giúp cho.
- Anh giúp em được sao? – Thảo nheo mắt nữa đùa nữa thật nhìn HƯƠNG.
<;br /> – Em cứ nói đi! Miệng lưỡi của anh em biết rồi mà, có gì mà nói không xong, để anh làm thuyết khách cho, bọn đàn ông với nhau dễ nói chuyện hơn!
- Thật à?
- Ừ ! Em cứ nói đó là ai! nếu gặp anh ta và nói cho anh ta biết chuyện để anh ta có một quyết định dứt khoát.
- Người ấy anh biết đấy! Chính là anh TUẤN ANH, anh đã gặp ở sinh nhật anh Luật rồi!
- TUẤN ANH à?- HƯƠNG bàng hoàng.
- Ấy… Anh HƯƠNG, coi chừng, anh cắt vào tay bây giờ! Anh sao thế ? Thảo hét lên khi thấy HƯƠNG cứ thái hành mà mắt nhìn đâu đâu.
- Ôi! Anh vụng về quá, anh xin lổi.
- Thôi để em làm cho, các anh ấy không thích ăn món súp ngón tay của anh đâu.
- Em làm việc với TUẤN ANH bao lâu này chẳng lẽ anh ấy không biết gì sao?
- Không anh ạ! Anh ấy chỉ xem em như đứa em gái thôi.
- Đừng buồn! Để khi nào có dịp gặp TUẤN ANH anh sẽ nói cho cậu ấy biết.
- Hay thôi anh à! Cứ để mọi việc trôi theo định mệnh đi anh à! Biết đâu anh ấy đã có một người khác rồi! Người ấy hẳn phải tuyệt vời lắm.
- Em nghĩ thế sao? Không! Em là một cô gái tuyệt với nhất đó.
HƯƠNG thẩn thờ nhìn qua cửa sổ bếp ra khu vườn nhỏ sau nhà Thảo, hình như anh đang muốn che dấu những cảm xúc đang tuôn trào trong lòng của
anh, HƯƠNG vừa hút thuốc vừa nhìn mông lung.
- Anh HƯƠNG! Anh nghĩ gì thế!
- Anh muốn giúp em làm bếp nhưng làm cái gì cũng hông vào đâu hết, anh hư quá!
- Trời sinh người đàn ông để gánh vác những việc lớn, sinh ra người phụ nữ để chăm sóc cho người đàn ông, và lo cho tinh thần cho người đàn ông, công việc bếp núc anh không quen là đúng rồi!
- Hóa ra cô em tôi, tuy là một bác sĩ nhưng suy nghĩ rất cổ điển như một người phụ nữ Á Đông thuần thục vậy hà.
- Đó là thiên chức của phụ nữ mà anh.
- TUẤN ANH mà có em làm vợ chắc rằng anh ta có phước lắm há!
- Nhưng em lại không có cái hạnh phúc đó anh ạ! Trời khuya xào xạc như khẽ ru vạn vật vào một giấc ngủ say nồng. HƯƠNG vẫn thức, đóm lửa trên điếu thuốc vẫn lập lòe trong bóng đêm. HƯƠNG không xác định được trong đầu anh nghĩ gì, tối qua khi nói chuyện cùng với Thảo trong lúc đang làm bếp những suy nghĩ cứ bám lấy anh làm anh phân HƯƠNG, một chút gì hờn ghen, một chút gì thương cảm, một chút gì cảm thấy mình có lổi. Bên cạnh anh TUẤN ANH vẫn ngủ ngon giấc, khuôn mặt bình thản, một nụ cười vẫn còn đọng lại nơi khoé môi, có lẽ TUẤN ANH đang hạnh phúc, TUẤN ANHkhẽ cựa mình choàng tay ôm qua người HƯƠNG, khóe môi lại hơi nhếch lên như đang cười, chắc anh đang mơ một giấc mơ hạnh phúc. HƯƠNG để yên cho TUẤN ANH ôm lấy mình trong giấc ngủ, anh khẽ kéo tấm chăn đắp lên cơ thể trần khoẻ mạnh của TUẤN ANH.
Nhưng điều hiện tại đang diễn ra đối với anh và TUẤN ANH đang rất hạnh phúc, cả hai tưởng chửng như không còn gì mong muốn hơn, điều mà họ mong đợi từ lâu cũng đã có lúc thực hiện được. Nhưng hôm nay Thảo đã vô tình làm cho anh thấy sững sờ, khi thoáng chốc HƯƠNG có cảm giác như mình chính là người cướp lấy hạnh phúc đơn sơ của một người khác và đẩy Thảo ra bên lề cuộc sống. Bao năm qua HƯƠNG sống với một vẻ bề ngoài lạc quan yêu đời, những thành công của anh trong cơn đường nghệ thuật tuy không rực sáng như những người khác nhưng nhìn vào cũng đủ để ganh tị với những gì HƯƠNG đang có, anh là điểm ngắm của những cô gái, có lúc anh cũng muốn tìm đến một tình yêu bình dị với một người bạn gái, nhưng định mệnh trớ trêu vẫn hướng HƯƠNG lý anh về một điều khác. Những cô gái đi qua đời anh như một vỏ bọc cho một HƯƠNG lý cô đơn lạc lỏng, anh như người đang đi bên lề cuộc sống của đời thường, chứng kiến những hạnh phúc bình dị của bao người xung quanh, HƯƠNG mĩm cười và thầm đau xót. Cũng đã có những người đàn ông đi qua cuộc đời HƯƠNG, họ cũng là những người đồng tính như HƯƠNG, có người đi qua bằng sự chia sẽ chân thật, có người chỉ tìm vui trong chốc lát, có người như muốn bấu víu để không bị dòng đời cuốn trôi đi, có người đơn thuần chỉ là để thỏa mãn những ham muốn thể xác. Anh đã đón nhận tất cả, cũng như khi mỗi người ra đi để lại cho HƯƠNG một cảm giác trống vắng, anh không níu kéo, cũng chẳng đau buồn vì đây là những cuộc tình không đích đến. Cũng có những lúc anh tuyệt vọng chán ngán, trong những cuộc nhậu với những bạn bè đồng nghiệp, anh sợ hãi những cặp mắt đâu đâu nhìn mình, những lúc ấy anh cứ muốn hét lên muốn xé toạc quần áo ra phơi bày tất cả mặc kệ ai muốn làm gì cũng được, anh muốn tan biến vào hư không như để mình không còn tồn tại trên cơi đời đau buồn này. Nhưng đã trót mang một kiếp người rồi, như lời ca một nhạc sĩ tên tuổi đã viết “Tin buồn từ ngày mẹ cha mang nặng kiếp người…”...