Truyện dâm Cuộc tình không quên
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 9259
Chia sẻ:
Chiếc đồng trên tường cứ “tịt tặc” gõ, nhưng không thấy ông ngừng tay. Mười phút trôi qua, dường như ta thấm mệt vì sự kên cứng. ta bèn buông lỏng để nghỉ ngơi. Nhìn qua, ta thấy ông lấy từ ngăn tủ ra một miếng bông gòn, cuộn tròn ở đầu tăm. Định hỏi ông làm gì nhưng ông đã mở miệng trước: “Bây giờ khám bên ngoài đã xong, tôi khám tiếp bên trong. Tôi sẽ lấy huyết trắng của ta để khám nghiệm”. ta cũng chẳng hiểu rõ vì sao ông lấy huyết trắng, lấy để khám cái chi ? ta chỉ biết mình cố gắng nằm im thì mọi việc sẽ nhanh chóng và suông sẻ hơn.
Trước tiên, ông chậm đầu bông gòn vòng quanh lỗ âm đạo. ta thấy nhột vô cùng, vừa ngại ngùng vừa sợ sệt. Cảm giác như cục xà bông ướt quẹt dưới háng mình. Mười ngón chân ta cứ bám quíu lại với nhau. Cứ vài ba lần chùi chùi, ông đổi cây khác. Có lúc ông quét, có lúc ông chậm hoặc se vào trong làm ta đau thốn. Cắn răng và nhăn mặt mà không dám la lên cho ông biết. Và đều đặn như một cái máy, ông cất những mẫu “huyết trắng” đó vào trong một cái keo thủy tinh như cất một món đồ quý. Xong rồi, ông nói: “Bây giờ, tới phần khám tử cung, tôi phải đặt ngón tay vô trong xta ta có bị bứu”. ta nghe ông nói mà điếng hồn không tin vào tai mình lắm. Chắn chắn là sẽ đau vô cùng, vì có lần ta bị một nhánh cây quẹt trúng, dù chỉ bên ngoài nhưng đau không thể tả. Còn tử cung nằm tuốt bên trong, có nghĩa là … Nhưng giọng ông nói có phần quả quyết làm lòng chống cự của ta chùn xuống. ta vẫn cứ nằm im, chờ đợi cái phải đến sẽ đến. Tay nắm chặt xuống thành giường, nhũ thầm: “Ráng thêm một lát nữa sẽ được về nhà …”
Chiếc đồng hồ quái ác vẫn tiếp tục đấu tranh với sự kiên nhẫn của ta, dù không ai giành được phần thắng. ta vẫn nằm im, buông lỏng tứ chi thỏng thượt. Tất cả sức nặng của hai chân hoàn toàn đặt trên hai gác sắt. Dù khi đó ta mắc cỡ khôn cùng, nhưng lạ lùng lắm thay! … Mỗi khi ông ta đút nhè nhẹ vào giữa hai vách âm đạo, ta có cảm giác rất là thích thích, kỳ lạ mà chưa bao giờ ta có được. Tuy nó xen lẫn cảm giác đau từng đợt, nhưng một luồng điện khác chạy rần khắp mình mẩy như thuốc tê đang ngấm vào máu. Khoảng một lúc, ta cảm nhận ông đã đặt một ngón tay vào trong. Ông ta ngọe ngoậy tới lui làm ta thấy toàn thân ta nóng ran. Mắt muốn mở to nhưng nó cứ nhíu lại, mờ ảo. Cảm giác ở âm đạo toát ra một thứ nước ươn ướt mà ta ngỡ là “huyết trắng” như ông nói. Và mỗi động của ông làm, ta cứ phải nhong nhóng theo. Có nhiều lúc ta hơi mất tự chủ, ông lại dằn ta xuống, dùng lòng bàn tay trái đặt lên gò mu, tay kia ông ấn vào sâu hơn. Với không chỉ một ngón tay, ông hoạnh họe thật sâu, tưởng như ông đang moi móc để tìm kiếm một cái bứu nhỏ nào đó bên trong. ta thấy thật xốn, cơ bụng thắt chặt lại, và nước mắt ta ứa ra. ta bảo với ông: “Con đau lắm, bác sĩ !”. Ông trả lời: “Chắc là ta bị bứu rồi nên mới bị đau. Tôi khám nhiều người trẻ như ta họ đâu có đau”. Nghe ông nói bị bứu, ta thấy lo lắng vô cùng. Trong một thoáng, ta không còn cảm giác đau đớn nữa. Cứ nghĩ : “Trời, bây giờ phải bị mổ chắc là chết mất!”. Quay sang một bên, thấy ông lấy từ tủ ra một cái dụng cụ “mỏ vịt” mà lúc đó ta chưa biết gọi là gì và dùng làm gì. Ông bảo : “Để tôi khám kỹ xta bên trong có bị bứu …” và không đợi ta phản ứng, ông cẩn thận đặt cái mỏ vịt vào mép âm đạo của ta. Ông từ từ vặn nút cho cái mỏ mở miệng ra, ta cảm giác được sự căng rộng ở hai bên. Thình lình ta thấy đau nhói ở âm đạo nên nhón mông lên tránh đỡ. Tưởng ông biết ta đau mà ngưng, nào ngờ ông dùng tay trái đè lên gò mu ta lần nữa để giữa chặt ta xuống. Ông bảo : “Nằm im nếu không tôi không khám được …”. Sợ quá, ta cố gắng nằm im, và ông cứ từ từ mở to cái mỏ vịt quái ác kia ra. To tới cỡ nào ta cũng không biết. ta không dám tưởng, nhưng cảm giác đau tới tận chín tầng mây thì quá thừa để nhận biết ra. Cái cảm giác đó ta nghĩ chỉ có các cô gái mới lớn mới lớn lần đầu tiên làm vợ mới hiểu được!
Chỉ 3 phút ngắn ngủi với cái mỏ vịt quái ác kia mà ta tưởng như dài vô tận. Ông đã bỏ hết 3 ngón tay vô để khám, ta cũng thật khôngngờ âm đạo của một đứa con gái còn trinh có thể chịu đựng độ lớn của 3 ngón tay. Rồi cái mỏ vịt độc địa kia cũng được lấy ra khỏi cửa mình ta, để lại một cảm giác đau và rát như có ai cắt da thịt mình ra, xát muối. ta than với ông: “Con rát quá không biết có bị gì không ?”. Ông bảo: “Không có sao … là chuyện thường. Để tôi sẽ chích cho ta 1 mũi cầm đau ngay là sẽ hết”. Nói xong ông lấy ống chích ra, tiêm thuốc và chích ngay cho ta ở trên vai. Sau đó, ông còn trấn an ta: “Xong rồi, không còn đau … đừng sợ. Chỉ còn khám hậu môn nữa sẽ được về”. ta nghe ông nói mà lòng chùn xuống thất vọng. Vậy là vẫn được về. Nhưng ta chỉ biết thở dài, ngẫm nghĩ : “Không biết có đau không”. Như đoán biết được ý ta, ông nói: “Khám hậu môn nhẹ nhàng hơn nhiều, ta đừng có lo lắng”. Đoạn, ông dùng một ngón tay bôi trơn bằng thuốc trích ra từ một lọ kta và canh để đút vào hậu môn của ta. Với cùng một cách moi móc như trước, ông khám tới rồi khám lui. ta như là thấy khó chịu vì ông cứ như khám mãi không chịu ngừng.
Sau một phút nằm im, rồi ông cũng lấy ngón tay ra. ta như là thấy nhẹ nhỗm đi rất nhiều. ta định ngồi dậy tìm quần áo mặc lại, nhưng ta bỗng thấy choáng váng mặt mày, và trong tít tắt ta ngả mình xuống đi vào giấc ngủ. Mũi chích kia có lẽ là thuốc mệ. Và chuyện gì đã xảy ra sau đó ta hoàn toàn không biết. Nhưng với một sự tưởng tượng của bất cứ ai cũng đoán ra được ông đã làm gì ta trong suốt thời gian đó, với những hình thức bình thường nào hoặc bẩn thỉu đến bao nhiêu, chỉ có trời và đất biết.
ta chỉ biết là khi tỉnh dậy đã thấy trên người quần áo chỉnh tề và nằm trong phòng chờ đợi. Cô y tá đỡ ta dậy. ta lật đật ra về, tuy là toàn thân rất yếu ớt. Về tới nhà, ta còn nhớ má nói với ta: “Sao mặt mày xanh quá vậy ?”. ta gật đầu rồi đi thẳng vào phòng vệ sinh. Ở đó, ta đi tiểu và thấy rất đau rát. Phát hiện có ít máu ở môi âm đạo. Bàng hoàng và sững sốt ta không biết phải làm sao. Định báo cho má biết, nhưng vì sợ má lo lắng ta cuối cùng cũng không nói ra được.
Chiều đó, đợi mẹ đi chợ rồi, ta mới dám lén cởi quần ra, lấy kiếng soi bên dưới xta có bị gì không. Sau một lúc tìm tòi vạch vẹ, ta phát hiện thêm những vết trầy xướt và có chút máu. ta nghi là màn trinh đã bị rách và lỗ âm đạo bị nở to hơn (dù là chưa bao giờ biết nó nhỏ cỡ nào trước đó).
Rồi chuyện đau đớn đó cũng dần dà phai mờ theo thời gian chờ đợi để được định cư … Đâu chỉ hai tháng. ta bỗng phát hiện ra kinh nguyệt không còn. Nghe người ta nói không có kinh cũng là một triệu chứng có thai. Đến bây giờ ta mới nghĩ tới mình bị ông bác sĩ làm nhục và rất có thể đã mang bầu. Sợ quá ta không dám nói với gia đình mà tâm sự với một cô bạn thân. Hy vọng cô ta cho ý kiến hay nào đó vì ta thật hoang mang quá đỗi. Khi nghe xong, hai đứa tụi ta đã ôm nhau khóc thật lâu cho số phận xấu số của ta.
Sau đó, cô bạn gạt nước mắt nói với ta : “Mày đừng lo để từ từ tao tìm cách coi xta sao”. Tuần sau đó cô bạn ta tới nhà và viện lý do ta sắp rời Việt Nam nên xin với ba má ta cho tụi ta đi Nha Trang chơi lần cuối. ta và cô bạn thân đó, tên Nga, học chung với nhau từ lớp 1 tới 12 nên gia đình ta coi Nga như người trong nhà. Ba má ta đồng ý cho tụi ta đi, nhưng họ không ngờ rằng tụi ta đi ra Nha Trang chỉ để “giải quyết vấn đề”. Đúng như ta và cô bạn đã dự liệu, ta có mang gần 2 tháng rồi. Thật đau đớn vô cùng cho một con bé mới lớn còn khờ khạo lại sắp sửa làm mẹ. Nó chưa bao giờ gặp sóng gió lớn đến như vậy trong đời. Trời ơi, làm sao nó có thể một mình gánh vác hết được. Phải phá nó đi thôi. Dù hành động này là một sự ích kỹ vô cùng, nhưng cũng đâu còn cách nào hơn…...