Truyện bú lồn Thu Loan uống dâm khí cực đã
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 10671
Chia sẻ:
Tôi nhoáng nhoàng mở mắt. Tôi có nhìn lầm chăng, vì vợ tôi đang ngồi cạnh bên tôi. Chợt ngạc nhiên, nhưng tôi bỗng đâm sợ, không rõ trong lúc mơ tôi có thất thố gọi hay nhắc đến tên ai khác lạ khiến bà xã sẽ có cớ vặn hỏi tôi lúc này chăng?
Cho nên tôi vờ như ngây ngô để im lặng chờ xem thái độ của bà vợ thế nào. Nàng cũng thi gan với tôi không kém, cứ ngồi im lìm như đợi xem tôi nói năng ra sao.
Một trăm anh đàn ông dù thương yêu vợ đến đâu đi nữa, vừa sổ lồng bay ra là mười điều may ra chỉ còn giữ một, nên anh nào cũng cun cút thủ thế khi về nhà. Tôi ậm ừ cho giờ khắc trôi qua, vậy mà tôi vẫn là người đành chịu thua trước.
Tôi xun xoe hỏi cô nàng: em xuống lúc nào vậy, sao không báo trước để anh đi đón. Vợ tôi cho biết tiện thể xuống thăm tôi, nhưng e báo tin sẽ khiến tôi bỏ dở dang công việc, nên lẳng lặng đi xe đò một mình.
Rồi không chờ tôi tỉ tê biện bạch thêm, nàng dứt dạt phán luôn một câu: nãy giờ ngồi nhìn anh ngủ, thấy anh thở nặng nhọc quá, có lẽ công việc không thích hợp với anh. Trước chỉ định ghé thăm anh rồi mai quay về một mình, nhưng nay thì em quyết anh phải về với em ngay đêm nay. Em không thể để anh khổ cực quá.
Nàng nói rồi rơm rớm nước mắt: anh gầy quá, trơ hết xương sườn ra, em có lỗi bỏ bê anh để anh vì miếng cơm manh áo cực quá, em không đành. Vừa nói, cô nàng vừa giụi mặt vào người tôi.
Tôi không ngờ cảm động đến thế. Tôi lúng túng vỗ về cô, mô phật, đúng là tôi ăn vụng còn kịp chùi sạch mép. Dù không có lòng dấu diếm bà xã, nhưng đã trót phải trét, tôi xí xóa cho qua: em đừng nghĩ thế, có thể tại anh chưa quen, nhẩn nha rồi sẽ thích hợp thôi. Em đừng bắt anh trở về, anh bạn đang cần, hai anh thay nhau chia đi làm nên sẽ nhàn bớt. Trước đến nay anh phải đi kèm học việc, chứ từ bây giờ mỗi anh đi một hai ngày có sao.
Tôi mạnh miệng nói thế, mục đích để hoãn binh việc phải quay về nhà tức thời. Dù sao có chia tay cũng phải một lời từ giã nhau, ai lại cun cút bỏ đi thì còn gì là tình nghĩa. Ấy nhưng tính vợ tôi vốn rất dứt khoát, nàng đã tính là chẳng ai mong cải sửa gì được nữa.
Cô nàng ngúng nguẩy lắc đầu, một cũng không, hai cũng ” nông “, còn bảo với tôi: anh cứ để em lo mọi việc, em sẽ trình bày để anh bạn của anh hiểu, thế nào thì em cũng đưa anh về gia đình ngay trong đêm nay.
Tôi hoàn toàn thất vọng, nhưng không có cách nào cựa quậy hơn được. Trong quá khứ đã vậy, hiện giờ cũng vậy, và cả sau này cũng thế thôi, điều gì cô nàng đã nghĩ là phải đúng, nàng khăng khăng làm liền, không trì không hoãn gì được.
Đã bao phen tôi chịu thua thì bây giờ có chịu thua thêm bận nữa thì cũng có gì khác đâu. Chỉ tiếc là chia tay đột ngột những tình hờ dửng dưng và chóng vánh như vầy, thế nào cũng mang tiếng là vô tình, bất nghĩa. Nhưng biết giải thích làm sao với vợ, với mọi người tình đây. Ngay như Bonita ở ngay kế một bên mà chút nữa đây chia tay e cũng không kịp nói một lời gút bai, dù chỉ là cái nháy mắt.
Thôi thì đành chịu lỗi với thế gian, khi những anh đàn ông đã vợ con rồi mà còn đèo bòng hoa bướm. Tôi buồn thiu trong lòng, nhưng chẳng lẽ lại lơ là, e vợ cho là có cơm lơ mắm, nên cũng bấm bụng mà vuốt ve cô nàng: em nằm xuống đây với anh một lát, chốc anh bạn về mình gửi lời chào cám ơnđã chứ.
Nàng nghe lời tôi, nhưng vốn cẩn thận, nàng bước ra đóng cửa nẻo rồi mới yên chí vào nằm. Đi đường ngồi lâu, cô nàng mỏi lưng, còn tôi vừa qua một cơn ngáo no mắt, nên dư thừa khả năng nịnh nọt vợ mình.
Bà xã vừa nằm xuống đã lim dim đôi mắt. Tôi ôm chặt nàng vào tay, ga lăng để nàng gối đầu lên ngực tôi. Tôi vuốt tóc cô nàng, hỏi han chuyện nhà, nàng nhỏ nhẹ nhất nhất trả lời mọi câu hỏi.
Thế rồi chưa kịp hỏi han thêm thì cô nàng đã ngủ mất. Tôi nằm nhìn miết lên trần nhà, lòng vừa len lén buồn mà cũng vừa hồi hộp. Chỉ sợ thình lình bà chủ nhà vớ vẩn gọi đến tán gẫu lung tung, hay Bonita nổi hứng bất chợt tạt qua gõ cửa ầm ầm là bể mánh hết.
Thú thật với quí vị và các bạn. Chẳng có anh đàn ông nào dám gồng mình lên mà vỗ ngực nhận là mình trung thành suốt đời với vợ cả. Một trăm ông thì chín chín ông rưỡi vừa thoát ra khỏi cửa là đã thấy ti toe ngay.
Khốn nỗi là vì ngày thường bó giò bó cẳng quá, như chim bị nhốt trong lồng, dù được nuôi ăn vỗ béo nhưng nào có thấy vui đâu. Hôm nào được vợ thả cho đi lang thang tí ti là mừng húm. Như chim sổ lồng, như cá thoát lưỡi câu, mắt ông nào ông ấy sáng như sao, cẳng chưn gì cũng nhanh và lẹ như sáo.
Ra đường ngó ngang ngó ngửa, nhìn trước nhìn sau, cứ như anh Mán lâu ngày ra thành phố. Thấy gì cũng lạ, xem gì cũng hay, lại thêm lượn lờ dăm bà, dăm chị lẳng lơ liếc xéo đưa tình. Thà là các bà để toẹt mọi thứ ra bày hàng thì một nhẽ, đằng này các mợ cứ nửa kín nửa khoe, xin lỗi chúng tôi đâm nóng mày, nóng mặt là cái chắc.
Các vị cứ tưởng tượng đi, bà nào bà ấy đi cứ xàng xê bộ ngực. Thực giả chả biết thế nào, cứ thấy ngồn ngộn một đống nhúc nhích, đong đưa theo chưn bước, mụ nội ai mà dằn lòng được.
Có ông thì ướm thử xem liệu mí ấy có khớp với tay mình, có lắm bà dềnh dàng như cái thúng úp lên ngực, chu choa ông nào nhìn cũng chỉ ước giá gì được gục mặt lên chỗ đó mà hít, mà ” thơm ” cho đã mũi.
Phương chi các bà, cac cô ngày nay mặc yếm toàn loại xịn. Các loại ren mềm dịu ôm gọn lấy bầu vú no tròn, có thứ vừa thưa, vừa dầy, có thứ vừa mịn, vừa nhu, hoa hòe hoa sói, cứ như hai bàn tay xòe ra bợ lấy quả đào tiên.
Ẩn hiện lại là những sợi dây nịt ghì nhẹ giữ cho đỉnh vú vươn cao như trâng tráo nhìn chọc vào mắt thiên hạ. Thôi thôi, các cụ ạ, ai chứ đàn em là xin chết đứt đuôi con nòng nọc.
Mà đã hết đâu, các bà, các cô còn chơi ác mặc quần mà cứ như không mặc. Da thịt hồng hào cứ tha thướt lại qua, bóng nắng xiên chiếu vào thiếu điều con ngươi cũng vọt bay rớt mất. Các bà, các cô còn dặm thêm cái quần xì, quần sịp hay cái thoong bé tí tẹo, thấy nực xốn làm sao. Phía trước chỉ lớn không quá 2 ngón tay chụm lại, phía sau lại vắt vẻo 1 sợi dây chỉ vừa đủ lọt khe đít thì bảo sao đàn ông chúng ta không dựng cờ khởi nghĩa kia chứ.
Nằm cạnh cô nàng, đầu tôi cứ thả lỏng phương nào. Hương thơm từ người vợ tỏa ra lãng đãng như sương, tôi ngật ngà như say rượu. Nhìn dáng nàng, tôi yêu vô cùng. Hơi thở phập phồng lên xuống từ bộ ngực thanh tân ngày nào nay chỉ còn là một cái gò hơi nhô cao mềm mại.
Tôi qui ra mọi trách nhiệm, tội lỗi đều do tôi mà ra. Hồi nao mới cưới nhau, nàng như hoa, như ngọc vậy mà bây giờ trông xơ xác tàn phai. Vậy mà nào tôi đã tha để nàng được an dưỡng, chẳng lúc nào tôi xao lãng việc săn sóc cho nàng.
Bạn bè thường phê phán tôi thằng ham hố. Bụng nàng bè bè, vừa xổ xong đã lại nhú nhú lên. Bọn chúng bảo tôi thằng tệ bạc, tranh với con rúc vào mẹ suốt ngày. Của đáng tội, trên cõi đời này nếu không vờn giỡn nhau như thế thì còn chi là ý nghĩa.
Ai trách tôi: con chưa ra bố đã lách chui vào thì tôi cũng cười hì hì chấp nhận mà thôi. Chứ đêm tối nằm yên như khúc gỗ, tay chưn lỏng khỏng để xuôi, có họa là điên hay mát dây nặng.
Tôi đã quá ghiền hơi hướm của nàng. Vắng vắng một chút là tương tư nghệt mặt. Cứ hở nàng lảng lảng quay đi, là tôi đã réo lên: em ơi vào anh nhờ một tí. Cô nàng biết thừa là tôi lên cơn nhõng nhẽo, nhưng cũng chiều anh chồng tam tứ nhiêu khê.
Thế là nàng vừa vào, tôi đá ngay cánh cửa khép lại, và cứ thế rúc đầu vào vừa hôn hít, vừa lần cởi áo cô nàng. Tôi bẹt ngay chiếc yếm lên và ào ào lăn vào hít, mò, se, bóp, bú, liếm và ngoạm hết đầu vú này sang đầu vú khác....