ruyện sex kinh dị Trung Quốc
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 11853
Chia sẻ:
Tôi thắng thế nên giỡn hớt : tui hiểu mà, mấy bà bị cọc đâm đời nào chịu nhả nữa. Phương chi cọc tui là thứ inox, la tin, nó vừa cứng, vừa dai, vừa dài, vừa bự, vừa xỏ lỗ tai, vừa đeo lục lạc, vừa lớn tù dù, vừa đâm ngọt xớt….
Tôi định nói nữa, nhưng chị Hai đã gạt phăng : inox hay la tin gì thì mày cũng phải đi cho hết cuộc mới xong. Mày cà trất rút ra, tao nói thiệt, tao bẻ cái rắc cho tiệt nòi nghe mậy.
Tôi hoảng thiệt nên năn nỉ : em nói chơi một chút mà chị Hai giận lẹ vậy. Và để sửa sai, tôi phải vội húc cả chục cái te te. Tôi nạy bên ni, tôi khụi bên kia, tôi chồm lên tuốt trên nóc đâm vùi xuống, lại móc ngoéo từ dưới xỉa đưa lên, tôi thấy cái cục le và hai môi bim bà tầy huầy mà nhợn.
Chị Hai hết nói gì nữa mà chỉ nghe bả khuyến khích : giỏi đa, mày rành rọt dữ, tao thấy “ phẻ “ tới tấp. Mày giúp chị đâm càn, đâm lụi, đâm cái nào cái nấy nên thân cho tao, hổng sợ nó bể hay hư gì đâu, của tao cũng bọc bằng pha lê chớ bộ. Bà chị cũng tiếu lâm gắt củ kiệu, người ta bị chơi thì dạng cẳng dạng chưn, còn bà đã mở toác tà la cái bim cho tôi giập mà miệng còn véo von nghe mới tảng thần.
Tôi bóp giập hai vú bà mà cưa thêm một hồi nữa. Chị vừa nâng bật người vừa ngoáy nẩy theo tôi, cái thằng cu đơ của tôi cuộn tròn lấy cái ống nhổ của chị dồn cục một đống, vữa vôi gì đùn ra thấy sợ.
Tôi quần bà chị có tới nửa giờ rồi, thằng em chịu mệt chớ nhứt định hổng ói. Tội nghiệp bà chị mồ hôi đầm đìa, tôi giả bộ đề nghị nghỉ thì bả ôm chặt lấy lưng tôi cứng ngắc. Bà chửi văng tê : đéo có ăn gian với tao. Mày mà không làm tao ứ cơm ứ nhựa thì đừng hòng tao tha cho mày.
Và tôi bị bả ôm xà quầng, bà xàng cái cổ lọ luôn gần hai chục cái làm tôi hoa cả mắt, tưởng dây thun đứt mẹ rồi chớ. Tôi hứng quá nên cạp vội cạp vàng lên vú bả bắt trớn. Nói nào ngay, tôi lớn xác chớ vẫn còn thấp thua bả một đỗi nên nhìn tôi nằm phục trên bụng bả tựa như con nhái bén đu trên lá bạc hà.
Vậy mà tôi giúi bả cái nào thì bả vui ra mặt. Bả vít lấy thắt lưng tôi mà ấn sâu vô. Tôi vùi vùi thằng cu đơ thì bả chằm quằm ôm lấy tôi mà lắc lắc miết. Tôi đừ dữ, bà vẫn như con hổ cái chọc phá con mồi. Ngó bả lúc này tôi hết còn nhận ra, bả cũng thí như cha đồng cốt, khua tay múa chưn, mày trơ mắt trợn. Miệng bả uốn vằn vèo, bà giống người bắt vít gặp chỗ gỗ cứng, băm môi bặm mỏ ấn vô mà hổng được.
Tôi sực nhớ tới lời chỉ dạy của bậc thấy. Tôi lùi xùi lòn một cánh tay dưới bắp vế bà bẻ quặt ra phía trước. Bà giống như cỗ pháo đặt ở thế đất lệch, một giò cà quinh cà quang lổng chổng trên không.
Tôi khóa nghiến bả lại làm bả ở tư thế như người đô vật bị đánh một miếng ngặt nằm è người ra đó. Tôi lồm cồm ngồi lên, gác giò bả lên vai, tôi cuộn người bả để tay vò bóp cái vú được và tôi lấy sức băm vằm bả tới tấp.
Bả ngạc nhiên la nhong nhỏng : ê, mày học thứ này ngon à nghe. Mày băm tao nát ngướu mà tao đã phừng phừng. Bóp đi em, nhắp đi em, sướng…sướng…sướng. Tôi cũng phụ họa theo bả : bóp vú tưng tưng, đâm vô bừng bừng, người ơi… nứng tới vô biên.
Hai chị em quấn nhau như đôi trăn, cả hai đều rút gân để âm dương giãn dài, sát rịt. Thằng em tôi hăng hết biết, nó nhào lên nhào xuống láng e. Chị hai vắt vẻo một giò, nhưng giò kia tị nạnh cũng bung ngay lên vắt vẻo theo, như cần giếng nhịp võng.
Tôi thực sự tối òm. Mắt nẩy đom đóm và cổ khô, miệng khát. Tôi bóp cái vú muốn bèo nhèo mà bà chị còn kêu : mày bóp lỏng le tựa sờ đít chảo. Mẹ ơi, sao mà bả dâm vậy hổng biết. Chắc phải đợi tôi cắn vỡ bố nó đầu vú ra bả mới chịu hay sao.
Tôi dằn bà chị sát xuống giường, theo kiểu mấy cha đô vật wrestling khóa xiết chưn địch thủ, giở hổng đít lên, chờ trọng tài đếm một, hai, ba. Nhưng chợt nghĩ thấy nói lộn vì đô vật người ta đánh thì bê đít lên, chớ hông thôi cái thằng bị đè nó vùng giập đít xuống thì kể như trật lấc. Cho dù trọng tài đã đếm tới 2 và sắp phang nốt tiếng ba, đít dện xuống vẫn là chưa chịu thua.
Đằng này tôi nêm bà chị kỹ quá. Bả nằm phục tại chỗ, chưn bị khóa láng e, tôi ngồi lồm cồm ôm giò bả như tay thợ đẽo cày, sợ khúc gỗ xục xịch nên còn đóng nò giữ cho chặt. Thằng cu đơ của tôi nêm kín miệng lu, tôi cù cưa lắc giò bà chị mà xần vần đẽo, đu, hích, lấn.
Bà chị ọp ẹp bò càng, vậy mà hí hửng như bắt được của. Chị nhâng nháo giương đôi mắt lên, mình uốn vặn khi bị tôi hành hạ mà đít vẫn nhoài xê nhàu hết ra giường. Bả lóp ngóp thở, miệng há ra một đống và ì ạch như bò kéo cày giữa trưa.
Tôi giúi cây ba toong, chị kêu như nhà cháy : nắc, nắc vô, nắc nữa đi, mẹ họ, sướng đéo chịu nổi. Cái bà ăn tục nói phét, sướng mà chửi tôi mới độc. Tôi nổi giận nên đâm cật lực một hồi, bà chị cố nhoài ra tránh, sợ bị chẹn làm ngộp thở.
Bà xốc xốc làm hai cái vú tuy bị đè mà cũng chao chao ngoáy tít. Tôi buồn buồn ngón tay nên vơ lấy mà bóp vê, chị lại cố ưỡn ra cho tôi vò đầy cái vú. Tôi bàng hoàng cả người, tiếng bà chị lao xao gắt : tao biểu nắc, nắc tới, nắc tận cho tao. Sao mày xìu xìu ển ển, tao bực thấy tía. Đú họ, tao mà là con trai, tao nắc tới chừng nào con nhỏ câm mẹ mồm lại mới hả.
Tôi đã ra sức rất nhiều mà hổng trị nổi bà. Nói bà giống con ngựa chứng là nhẹ, phải kêu bà là thứ ngứa lồn lấy gai cứa mới đúng boong. Gì đâu đì bà cà rốt rột làm cong luôn cây tà vạy của tôi mà bả còn kêu chưa tới. Tôi vặt cái vú bà làm nề để dọng cho bà è đầu è cổ mà bà còn nhi nhoe than chưa hết nứng.
Tôi nghĩ chắc phải dùng tới thứ gậy bằng cao su mới khoắng cho bả im cái miệng lại. Tôi sực nhớ mấy cha nội kháo hồi này đồ chơi nhiều thứ lắm, nên hăm he trong bụng bữa nào kiếm một cái áp dụng cho bà chị rớt đài.
Nghe đâu ba cái món ê càng dữ lắm. Thứthì giống cái chày vồ, bự còn hơn hai nắm tay bụm lại. Mở cục pin nó kêu khè khè ớn nhợn làm sao. Cái đầu láng tưng nó xoay vù vù như chong chóng, đặt vô đâu nó nạo hết trơn. Mấy con nhỏ bị cà lên vú, nghe tựa bị hàng hàng con sâu rỉa rúc làm cặp vú rền rền khó chịu.
Nhỏ nào bị dí vô bim thì có nước chổng mông kêu trời kêu đất. Nó bứt hết, mu môi hay khe rạch gì cũng rần rần như bị lột vỏ. Thằng nào cắc cớ banh hai mu ra mà dí vô hạt le thì có nước lôi từ ông bà ông vải thằng nhỏ mà chửi vì lồn bị hành hạ tệ.
Còn cái món kia, đầu lại ngo ngoe như sâu đục. Đặt vô húm mà lẳng lặng dõi theo sự kích phá của nó chắc tiêu tùng. Nó ngóc ngách chui chui, khượi khượi đôi mu đã đành mà cái đầu giống con cắc kè nhọn hoắc, cứ te te xoay vòng vòng rỉa rúc vô lỗ mới dữ. Nó lúc nhúc như giòi, lăm tăm như cá lòng tong, và xìa xìa như lưỡi con nhông liếm láp.
Cha mẹ ơi, con nhỏ nát như tương, mấy thằng trời ơi còn đè nghiến, giữ tay giữ chưn, thằng mò, thằng bóp, thằng nhét, thằng bưng, con nhỏ tựa bị cuốn trong lưới, đạp nhàu đạp nhỉ. Bà chị tôi chắc phải trị vậy mới sợ.
Tôi đang thả lỏng hồn đi phiêu lãng xa xa thì bà chị hét lên : mày nắc xà lơ xà bát vậy, thằng. Tao nói nắc, nắc, nắc nữa, nắc mãi, mày nghe ra chưa ? Tôi xẩu mình xẩu mẩy, cái thằng điều khiển cuộc đua là tôi chớ nào phải chị. Tôi là nài chưa có phản ứng gì mà bả thân ngựa lại muốn cầm cây cầm gậy điều động ban nhạc của tôi.
Tôi ghét nên đâm cho bả một hơi chừng mấy chục cái. Bà chị xục xịch câm đừ, cái giò bị bê nhún nhún, ngúc ngoắc thấy ghét. Tôi như con khỉ ôm cột, đu vắt va vắt vẻo, cứa bịch bịch miệng lu, bà chị kêu rối rít : đó, mày nắc vậy mới đúng điệu. Và bả kêu khơi khơi : sướng à nha, đã à nha, nứng à nha, cái giò đu đưa, đú đứa.
Tôi bực nên hỏi gắt gỏng : chừ bà còn muốn tui làm gì nữa, chớ cái miệng bà kêu tui bực quá. Bà chị lả lơi ầu ơ : thì nắc, đâm, đụ, đéo gì cũng được, miễn là mày chà tao đã ngứa thì thôi, còn ai biết mày học được ngón nghề nào mà bày....