Người tàng hình (Full)
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 15652
Chia sẻ:
Đương nhiên sau khi đút dương vật vào hậu môn của cô thì hắn nắc đều theo nhịp điệu đưa đẩy của cô trên bụng chồng. Hắn khá thông minh để nghĩ ra điều này, để cô cứ tưởng dương vật của hắn là ngón tay của chồng. Một điều lạ là không hiểu vì sao những sự va chạm của cơ thể hắn trên hai bờ mông đều không bị cô phát giác, có lẽ cô đang “khờ dại” dưới những cú thúc nảy lửa của chồng cô bên dưới, tiếng da thịt phát vào nhau tạo ra âm thanh “bành bạch”.
Tuy thời cơ đã chín mùi để cho hắn tập kích từ phía sau của cô, song hắn vẫn còn ngại ngùng nên chỉ dám ấn nhẹ nhàng từng ly một vào sâu, sao cho không bị phát hiện. Nhưng vì cơ bắp nơi đó quá thắt chặt như muốn bóp nát hạ bộ của hắn nhuyển ra tương, nên hắn phải cố gồng mình kên chịu. Và mỗi cái đâm vào rút ra của chồng cô, là sự động đậy của bờ mông giật hình hịch, cũng như lỗ hậu môn kia cứ nhíu cắt lại cố vắt cạn tàu ráo máng cái thân dương vật bóng lưỡng của hắn, và là mỗi lần đó cứ liên tiếp phát lên đều đều để báo cho hắn biết rằng hắn chẳng còn chống cự bao lâu nữa, tinh dịch như cái lò xo đang co giò chực phóng bất lên cứ lúc nào, hắn chỉ chờ giây phút để thét to vì sung sướng nhưng hắn chưa biết có chắc là được hưởng thụ cái cảm giác tột cùng đó không nữa vì sau khi xuất tinh hắn sẽ phải trở lại nguyên hình.
Nhưng không phải muốn kềm chế là được vì hắn đã như con ngựa chứng thà lao đầu xuống hố sâu để được chết sướng một lần chót còn hơn quay trở về lại ôm hận sau này, hắn xuất tinh ào ào trong đầu chỉ còn mỗi ý nghĩ “sướng quá và … tới đâu thì tới …”. May thay cùng lúc đó, tiếng rên kết thúc của chú ấy càng lớn hơn át hẳn tiếng rên của hắn chồng cô đang co giật dưới tấm thân mềm mại của cô ấy (một lần nữa); hắn cũng rùng mình, gục gặt vài cái co giật sau cùng như những giọt tinh khí mót lại, rồi rút kịp ra bên ngoài và phóng vài giọt cuối đó xuống đất. Ôi sung sướng quá! Hai ba hạt tinh dịch đi một đường thẳng nhễu lộp độp xuống sàn gạch để lại một vũng nhằn nhện mà không cần nhìn thì hắn cũng biết là màu trắng đục; loay hoay vội vã hắn đưa chân quét sạch để phi tan vật chứng. Chợt hắn nhớ ra điều gì …, thôi chết rồi mình sẽ phải phục diện lại trong vòng 10 phút sau khi xuất tinh! Hắn luống cuống chạy ra phòng khách vớ lấy bộ đồ của chú ấy còn máng ở trên tường mặc vào rồi trèo qua cửa sổ. Tiếng động bên ngoài làm cho hai vợ chồng cô giáo bàng hoàng ngồi nhổm dậy và chạy ra ngoài xem xét nhưng đã muộn rồi: “kẻ trộm” đã lẻn đi mất, kiểm kê lại đồ vật thì thấy mất đi bộ quần áo của đàn ông. Còn hắn thì kịp thời trở về để không bị ai phác giác …
Lớp 11 A 5 có con Hồng Lam nổi tiếng là dễ thương nhưng sự sắt đá của nhỏ cũng lừng danh khắp trường, trong mắt nhỏ chẳng có thằng con trai nào để cho nhỏ dịu ngọt hết. Cũng chẳng trách gì, nhỏ vừa học giỏi lại tích cực sinh hoạt, lại được làm lớp trưởng nữa, cho nên …con gái là vậy đó … nếu không thấy ai hơn được mình thì làm cao lắm coi bọn nam sinh chẳng ra thể thống gì bởi vậy tên nào cũng ngán. Nhất là cái đám con trai cùng khối như tụi thằng Khôi đã nhiều lần lân la làm quen, mong tìm một cơ hội hò hẹn song đều thất bại ê chề, thậm chí còn bị đám bạn chọc quê. Có lần Khôi bạo dạn viết thư hẹn nhỏ Lam đi chơi, thay vì từ chối như những lần trước được rồi, lần này nhỏ táo bạo mang bức thư tình của Khôi ra đọc cho cả lớp nghe, đám học sinh được phen đem Khôi ra làm trò hề, cô giáo Hương Giang cũng cười phụ họa làm cho Khôi thêm ấm ức, tưởng chừng như muốn độn thổ.
Chuyện lần đó, Khôi nhớ mãi, mong một ngày nào đó có cơ hội trả thù. Lần này đây là dịp cho Khôi, phép tàng hình sẽ giúp cho hắn được điều mong đợi – Khôi muốn trả đũa trên thân xác của kẻ thù.
Dạo đó ngày Chủ Nhật – vì biết con Hồng Lam siêng học nên chắc phải ở nhà để lo bài vỡ,mai này kiểm tra Vật Lý – Khôi giở chiêu tàng hình ra, và lần mò tới nhà của nhỏ . Đó là một căn nhà hai tầng khá khang trang với giàn bông tím bao quanh hai bên hông tường thật xinh tươi. Khôi chưa bao giờ đặt chân tới đây cả, và cũng không bao giờ muốn điều đó, hắn ghét lắm. Song hôm nay với mục đích trả thù, Khôi mới bấm bụng tới .
Bước vào nhà với thân thể trong suốt, Khôi liếc vội cảnh vật chung quanh để làm quen với hoàn cảnh. Mọi thứ cũng không gì khác lạ, duy chỉ những bức bằng khen học sinh giỏi treo dày đặc trên tường thật làm cho Khôi chóa mắt, đem lòng ngưỡng một. Đó cũng đủ để thấy sự xuất sắc của nhỏ Lam từ trước đến nay.
Không thấy Lamở từng nhứt, hắn lần mò lên từng hai. Qua song cửa sắt – loại đan chéo hình thoi – hắn thấy nhỏ Lam đang nằm thoải mái học bài, nhỏ mặc chiếc áo thun lá màu vàng nhạt in hình hoạt họa Doremon của Nhật và chiếc quần soóc jeans bốn túi ngắn lên tới bắp đùi non, lộ rõ một phần mông trắng nõn ra ngoài. Đôi chân của nhỏ no tròn nhiều thịt, gót chân trắng; nhỏ đang đun đưa theo điệu nhạc Lá Diêu Bông tình tang phát ra từ máy CD gần đó : “Lời ru buồn nghe mênh mang mênh mang sau lũy tre làng khiến lòng tôi xôn xao, ngày lấy chồng em đi qua con đê, con đe mọc lối cỏ về, có chú bướm vàng bay theo em…”
Nghe bản nhạc tình tang, Khôi cảm tưởng mình như con bướm vàng nóng lòng được hút mật một đóa hoa hồng trước mặt. Khôi rón rén sau lưng nhỏ Lam, đưa mắt ngắm nhìn từ đầu chí cuối thân hình của nhỏ với bao ý nghĩ táo sống động bạo dệt ra trong đầu. Nhỏ đẹp thiệt, Khôi nhủ thầm rồi bước nhón gót để tránh tiếng động, đến bên cạnh, định bụng sẽ xem nhỏ học bài Vật Lý tới đâu rồi. Nhưng hình nhỏ không phải học bài, nhỏ đang đọc truyện Quỳnh Dao – Tam Độ Mai !… hèn gì … hắn mới nhớ là dạo này nhỏ nói chuyện phun ra toàn là lời đối thoại của tiểu thuyết.
Trong lúc nhỏ còn đang chăm chú vào quyển tiểu thuyết hắn nghĩ tới hù cho nhỏ sợ chết luôn, đây cũng là một cách trả đũa, hắn bèn hành động…Hắn bứt một cọng rơm nơi đầu chổi được dựng ở trong góc phòng và bước ra sau, kế bên nhỏ, tự đắc nói thầm trong bụng: “Em muốn lá diêu bông thì anh cho lá diêu bông…” Vừa nói Khôi vừa khéo léo đút cọng rơm vào ống quần soóc, và thử khều vào chiếc quần lót ngay giữa bẹn của nhỏ. Nhỏ Lam đang đọc tới đoạn gay cấn ướt át, chợt thấy nhột và ngứa ngáy ở ngay đùi, nhỏ ngồi phốc dậy ngỡ là có con kiến nào chui vô quần bèn đưa tay xuống tìm kiếm và gảy, lúc đó hắn thích thú vừa nhìn vừa cười nắc nẻ. Vô tình, tiếng cười của hắn lao xao làm nhỏ cứ ngờ ngợ lỗ tai mình vừa nghe thấy hơi gió, nhưng không tin là sự thật là tiếng cười ai đó. Nhó nhíu mắt ngó quanh … không thấy chi hết bèn tiếp tục đọc. Hắn hí hửng một tiệng bụm miệng một tay vói lấy cọng rơm mà nhỏ mới vừa quăng đi, lò dò tìm cách đút vào trong, quét quét vào chỗ kín – nơi lằn ngấn – rồi nhanh tay thẩy cọng rơm về chỗ cũ. Nhỏ ngồi dậy, ngứa ngáy vạch quần ra gảy, lại tưởng con kiến nào khác chui vô, nhưng tìm hoài không thấy con nào hết. Liền đó – khi mà nhỏ Lam đang vạnh vẹ nơi vách đùi, hắn được dịp chiêm ngưỡng háng con nhỏ, thấy chỗ đó trắng hếu như trứng gà lột vỏ thì tò mò giương cặp mắt to ra. Bỗng người hắn trở nên cứng ngắc trước sự bày biện của một vùng kín khêu gợi. Nơi đó vài sợi lông măng mọc ra mướt rượt bóng nhẩy có phần hơi quăn.Thiệt là khích lệ con lợn lòng kêu lên eng éc trong hắn!...