Hơi thở của anh khiến em nứng lồn quá
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 9629
Chia sẻ:
– 5 khách một lượt. Wa … Rồi sao nữa, em nói tiếp đi.
– Sau đó em làm thêm gần được hai năm kiếm cũng được một mớ tiền định tháng sau sẽ về quê làm lại cuộc đời. Vào ngày kia em bỗng nhiên lên cơn sốt, xin nghĩ làm, thằng ma cô không chịu, đòi đánh em, bắt em phải tiếp tục làm. Trong lúc dằn co em lấy đá đập hắn lổ máu đầu, rồi hoảng sợ bỏ trốn. Bọn Miên dữ lắm, cáp-dùn (giết) người ta như cơm bữa. Nhiều lúc chỉ vì mấy chục bạc mà cũng giết …
– Thế rồi em vượt qua biên giới trở về đây.
Ừ, em về được hơn tháng ngoài.
Vừa chuyện trò vừa cụng bia “cốp cốp”. Chớp nhoáng thì đã hết một thùng bia. Bốn “con hoẵng” tuy nhỏ nhưng uống bia rất “chì” , hết chai này rồi tới chai khác được lật ngang, nằm ngã nghiêng dưới đất! , “đô” họ mạnh lắm. Theo lời bà chủ thì họ phải tiêu thụ hết hai thùng bia lớn thì mới phát lương. Gã Việt cũng được dịp hả hê cơn thèm bia mấy ngày qua. Gã Tây thì uống nhiều nhưng có vẻ uống cầm chừng, chắc vì gã trông chờ tiệc tàn, cho mấy “con hoẵng” “hoắc” đi thì ra tay hành động.
oOo
Hai tiếng đồng hồ sau, mưa bên ngoài đã tạnh, gió đã ngừng thổi. Thùng bia đã cạn, bốn “con hoẵng” đã ngà ngà trong hơi men nồng nặc, nói năng có phần lớn tiếng, tranh giành. Có đứa còn chửi thề đòi phải được gã Tây ôm thì mới chịu. Gã Việt đã “hoắc” đi tự lúc nào rồi nằm ngáy pho pho, lâu lâu gã mớ chửi lè nhè tiếng đụ má, đụ mẹ gì đó.- Bà chủ Sô-phia , tính tiền! ? gã Tây nói to ra phía sau bếp.- Tới liền! ? từ dưới nhà sau, người đàn bà trẻ lúc nảy bước lên.Thị bước lên tới trên, ỏng ẹo:
– Sao vui không anh ? Mấy em chắc phục vụ tận tình lắm hả. Anh thích không ?
– Ơ … thích chứ, mấy em vui lắm, nói chuyện hay lắm! Phục vụ chu đáo, đàng hoàng.
Lẩm nhẩm trong miệng và chỉ trỏ lên bàn ăn để tính toán, người đàn bà trẻ nói có vẻ rành rỏi như thuộc lào:
– Tất cả là 5 triệu, chưa tính tiền boa cho mấy em. Đi qua đêm giá khác.
Gã Tây móc trong túi ra một sấp tiền rồi nói:
– Đây là tất cả, bà đếm lại đi. Tôi bao hết các em ở đây qua đêm. Tiền còn dư bà nhờ xe đưa anh này về khách sạn Kiên Giang trước.
Người đàn bà trẻ cầm sấp tiền mắt sáng rỡ, số tiền quá lớn lao. Nhiều gấp đôi số tiền mà của thị muốn tính.
– Cám ơn, anh ! … Anh Tây ! … Anh chơi đẹp thiệt! Mai mốt ghé đây chơi nữa.
Mấy “con hoẵng” thấy bà chủ cầm sấp tiền trong tay thì cũng tròn xoe đôi mắt thèm thuồng, mừng rơn, nghĩ: anh Tây này chơi xịn, chắc tới sáng này sẽ cho bọn mình nhiều tiền lắm, vậy phải ráng chìu ảnh mới được.Thị chủ quán đon đả:
– Mấy em mau thay đồ, sửa soạn, đi theo anh Tây qua phòng bên cạnh trước, lát nữa anh Tây sẽ qua. Nhớ phục vụ cho anh Tây vui lòng thì anh Tây sẽ “boa” cho tụi em nhiều.Gã Tây lên tiếng bào chữa:
– Không phải đâu, tôi muốn đưa các em ra ngoài chơi, chứ không phải ở đây.
Mấy “con hoẵng” bỗng sụ mặt, chúng nghĩ chắc ông Tây không muốn “đi khách”, mà chỉ muốn đi du hí đó đây, vậy là tiền thù lao đâu có được là bao.Người đàn bà trẻ chợt đổi giọng:
– Nếu vậy thì tính giá khác.
Gã Tây mở cặp kính râm xuống, trố cặp mắt lé nhìn thị, thị hơi giật mình vì ánh mắt sắc như dao. Nghĩ tới số tiền trên tay của thị đã quá dư , thị nghĩ sao đó rồi trở giọng dịu ngọt nói:
– Thôi được rồi, em có hứa là khuyến mãi bớt anh 20 % mà . Thì coi như đây là tiền em bớt cho anh vậy! Anh khỏi phải trả thêm nữa, anh muốn dẫn tụi nó đi đâu thì tùy. Sòng phẳng há!
oOo
Gã Tây hai tay choàng bốn đứa, con Thẩm và con Thúy bên trái, con Hương và con Cúc thì bên phải. Bọn chúng kè kè bên gã Tây tưởng chừng như những đứa con gái của gã, đi dọc theo hành lang về phía sau nhà hàng. Đi được 10 bước, gã bỗng nghe những tiếng rên rĩ phát ra từ mấy gian phòng dọc theo hành lang. Nói là gian phòng chứ thật ra là những miếng chăn, miếng giấy cát tông, hoặc một mảnh vải mùng được giăng ngang thành từng ô nhỏ có diện tích chỉ bằng hai cái giường nhỏ. Tò mò gã vén một trong những gian phòng qua và ghé mắt nhìn nhìn vào. Qua ánh sáng lờ mờ, gã liếc vội và thấy bên trong là một khách làng chơi đang hành lạc với một “con hoẵng” non choẹt tuổi hãy còn rất măng. Mắt gã mở to trước cảnh tượng đó. Gã để ý kỹ cơ thể của “con hoẵng” hãy còn chưa phát triễn đầy đủ. Ngực lép kẹp vú chưa quầng lên thành búp, núm nhỏ như là của đứa bé trai, mặt còn bún ra sữa. Gã khách đầu hói bụng phệ, da trắng hồng đang hì hục, hì hục, và hì hục giày vò trên thân xác “con hoẵng” một cách thê lương. Mồ hôi của gã nhễ nhại rớt xuống “lộp độp” trên lưng “con hoẵng”; gã khách kề miệng liếm hết đi, tay quét miệng, rồi lại hì hục, hì hục và hì hục tiếp. Tiếng lò xokêu kót két, kót két và kót két hòa lẫn tiếng “con hoẵng” nghiến răng rên rỉ. Thị chủ quán bỗng từ đâu xuất hiện, đưa tay nắm cái màn kéo lại chỗ cũ, liếc mắt nhìn gã Tây như ngăn cản. Gã Tây hiểu ý, biết là không được coi lén. Nhưng trông gã có phần hào hứng trước cảnh tượng hoang dại thế kia. Gã chìa cho thị chủ quán thêm chút đỉnh tiền nữa, ngõ ý muốn xem hết luôn mấy gian phòng khác. Thị nhìn sấp tiền dầy lên thành khối thì gật đầu đồng ý.
Phòng kế bên cũng vậy, một “con hoẵng” đang khẩu dâm cho một khách làng chơi . Khách làng chơi ngồi chễm chệ trên giường như một ông hoàng, “con hoẵng” quì dưới đất như một ả tì thiếp. Cả hai không có một mảnh vải nào trên người. Gã Tây nhẹ nhàng gỡ cặp mắt kính râm đen ra lau chùi, ra hiệu cho đám Cúc-Hương-Thẩm-Thúy giữ im lặng; gã?nheo mắt cố nhìn cho rõ hơn cảnh tượng trước mắt. Thật ra 4 đứa Cúc-Hương-Thẩm-Thúy quá quen thuộc với mấy cảnh tượng thế này rồi, ngày nào mà bọn chúng không nghe tiếng rên la phát ra từ những gian phòng đó. Hai trong số bốn của bọn chúng cũng đã từng ở trong đó, thì có gì đâu mà lạ; cũng vậy thôi, khách trả tiền, khách đòi hỏi, người phục vụ chỉ ráng chìu theo, biết đâu khách vui sẽ cho “boa” hậu. Lúc đó gã khách nọ rùn mình ấn đầu “con hoẵng” vào sâu giữa hai đùi, gã ngửa cổ lên trời đê mê với cảm giác rân rân từ từ dâng lên cao độ. (Gã mãi mê hoang lạc nên không ngờ là có kẻ khác đang nhìn lén). “Con hoẵng” mổ mổ cái đầu lên xuống giữa hai đùi người khách nọ, lọn tóc nó lất phất đều đều theo nhịp rên rỉ của khách làng chơi. Làm được một lúc thì “con hoẵng” khạc nhổ những bãi nước bọt pha lẫn dịch thể phèo phèo xuống đất, rồi đưa mặt lên thở dồn để lấy hơi. Mặt mày nó bơ phờ nhưng cũng ráng cầm cái của quí gã khách mơn trớn cho gã hài lòng; xong xuôi, gã khách đứng dậy kéo quần lên trong khi “con hoẵng” xếp lại giường chiếu cho ngay ngắn, gã lúi cúi mở bóp móc tiền …Gã Tây buông tấm màn ra, quay gót bỏ đi. Trong đầu gã đang nghĩ:không biết cả ngày nó làm mấy cữ như thế, nếm không biết bao nhiêu là chất tanh tanh lợm giọng mà không ai giống ai hết. Gã Tây tiếp tục đi về phía trước của hành lang, nơi có tiếng khóc phát ra thúc thích. Gã hờ kéo nhẹ tấm màn nhìn vào. Tiếng khóc đó phát ra từ một “con hoẵng” khác, nó đang nằm sấp ra giường, ở trên là một gã đàn ông to béo người ngoại quốc. Cái bụng phệ của gã phủ lên tấm lưng trần bé tí của “con hoẵng” như con quái vật đang bắt mồi non. Gã Tây đứng ngoài thầm nghĩ, không biết tại sao mà ai cũng thích làm cái kiểu này. Gã còn đang định nói gì đó với bốn đứa Cúc-Hương-Thẩm-Thúy, thì thị chủ quán nắm tấm màn kéo lại vị trí cũ và nói: – Khách quen đến “khui thùng” đó thôi! Còn mới là vậy đó, khóc lóc hoài hà. Thôi anh coi bao nhiêu đủ rồi. Anh Sáu (ông chủ quán) nói không được nhìn lén khách, vi phạm nội qui. Không biết gã Tây có hiểu hai chữ “nội quy” là gì không nữa, nhưng gã hiểu là gã không được phê chuẩn coi thêm nữa. Gã không nói gì cả chỉ bước theo thị chủ quán đỏng đảnh đi trước hướng thẳng ra cửa sau. Khi gã ra tới cổng thì tiếng rên của lão bụng phệ rên “ơi ới” trong gian phòng lúc nảy vọng ra cộng thêm tiếng thét của “con hoẵng” nhỏ như vừa mới bị cắt tiết xong. Bốn “con hoẵng” cũng vừa nhìn cảnh tượng lúc nảy giờ nghe tiếng vẳng đó thì bùi ngùi rơi lệ bởi chúng biết chút nữa đây chúng nó phải bị hành hạ y như thế dưới tấm thân đồ sộ của ông Tây này . Cả bốn đứa điều nghĩ: Tội cho con Hằng quá! Lần đầu tiên mà gặp trúng lão già Tây lớn con quá mạng....