Đọc Truyện Sex - Tên Trộm Đa Tình
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 13464
Chia sẻ:
Nhung nằm yên như tận hưởng nốt phần còn lại của sự làm tình vừa qua. Nhung ôm tôi và vật tôi lên trên. CHim tôi vẫn cắm vào bím Nhung. Nhung nằm nhắm mắt, mặt thư giãn hết mức. Nhung ôm chặt mông tôi cố nứu giữ chim đang dần đàn tụt ra của tôi. Nhung nói.
- Sao nhanh thế. Chưa hết sướng mà.
- Chưa phê ah.
- Uh, bọn Tây nó vật nhau cả tiếng đồng hồ cơ.
- Hay để tôi lấy tay ..
- Không được, tay không thay được chim đâu. Và lại móng tay làm đau bím lắm.
Tôi cố bù lại cho Nhung bàng cách bú đàu ti nàng. Hai bầu vú căng như quả đào tôi ăn no nê. Được một lúc, Nhung nói thôi, hết hứng rồi. Nhung nằm quay về một bên. Nhing thân hình Nhung từ phí sau thật đẹp, người tròn lẳn, trắng phốp, mông trong như hai quả bòng.
Tôi vào nhà tắm lau rửa súng.Đọc Truyện Sex - Gái Thái
Tác giả: Chưa Biết Chơi
Tuần lễ đầu tiên ở Thái Lan trôi qua cực kỳ chán nản, khác hẳn những gì mà những tay chơi bạn tôi đã từng nói về cái xứ sở vui vẻ này. Tôi ở một thị trấn nhỏ cách BKK hơn ba trăm cây số, nằm trên bờ biển nhưng biển lại không đẹp và nhưng dân cư thưa thớt, có thể so sánh với Cần Giờ hoặc buồn hơn một xíu, mặc dù cơ sở hạ tầng tốt hơn VN một bậc. Suốt ngày tôi phải đi training tại một nhà máy công nghiệp, tối về lại được tháp tùng bởi một bác đồng nghiệp cũng từ VN qua, hơi già, khác hệ và là dân hành chánh nên nói chuyện chán bà cố và nói chung bác làm mất hẳn cái cảm giác hào hứng vẫn thường có mỗi khi ta đặt chân đến một miền đất lạ.
Còn lại, phải nói người Thái cực kỳ dễ mến và rất thật tình, chứ không khách sáo như đa số dân Việt nhà mình (xin lỗi, sự thật nó hơi mất lòng). Từ người lái xe đến nhân viên khách sạn, đến những đồng nghiệp người Thái, và lây sang cả bọn Tây đang làm việc ở đây nữa, ai ai cũng có vẻ nhiệt tình giúp đỡ với nụ cười vui vẻ, ngay cả khi công việc đang gặp vấn đề. Tôi chưa biết châu Âu thế nào, nhưng so với bọn Mã Lai củ chuối thì thật khác xa một trời một vực.
Vậy đó, hàng ngày tôi phải đi học đến tối mịt mới về, rồi lại phải hầu chuyện với bác đồng nghiệp đáng kính, cứ như thế suốt cả một tuần. Vừa may cho tôi, bác ta có một lời mời đi ăn vào tối thứ sáu, và dặn tôi tự lo lấy. Tốt thế. Tôi thì chẳng mong gì hơn là được ở một mình, được tận hưởng cái cảm giác cô đơn trống trải khi ta chợt bắt gặp mình bơ vơ ở một xứ lạ, thế mới là ĐI, phải không các bạn?
Bác lái xe vẫn niềm nở như mọi ngày, sẵn sàng chở tôi ghé ngân hàng đổi ít Baht và nói huyên thuyên bằng một thứ tiếng Anh hơi buồn cười. Vui chuyện tôi mới hỏi bác rằng, tại sao tôi thấy trong khách sạn có Sauna và Steambath nhưng lại không thấy có massage. Bác nói rằng, có, nhưng phải gọi từ ngoài vào, kèm theo một nụ cuời bí ẩn. Ái chà, căng đây! Tôi cứ tỉnh bơ “Argh, that’s very nice. I must try it tonight right?” Bác bảo tôi cứ bảo tiếp tân khách sạn gọi cho - dễ quá còn gì!
Bởi vậy tôi chẳng buồn đi ăn ngoài, nghe nhạc sống như mọi hôm (gần khách sạn có một nhà hàng Thái, ca sĩ hát nhạc tiếng Anh khá hay) mà gọi hẳn một phần French steak đem lên phòng, nhân tiện bảo cậu bellboy gọi giúp số điện thoại mà reception vừa đọc cho tôi. Mọi việc có vẻ tốt, vì cậu ta có vẻ rất vui vẻ nhận tiền tip và bảo sẽ có người đến trong khoảng 20 phút. Hai tiếng đồng hồ, 300 BHT, chẳng phải là giá quá mắc để thử một lần cho biết..
Tôi tắm rửa và ăn gần xong thì có tiếng chuông cửa. Một cô gái nhỏ, mặc áo blouse trắng kiểu y tá đang đứng chắp tay ngoài cửa, không mang theo gì ngoài cái điện thoại di động. Chẳng thấy chai lọ dầu gió gì cả, chắc là massage ở đây khác massage bên xứ mình. Mặc dù da đen hơn hẳn dân Việt, và nét mặt thì trông hơi thô, cô còn rất trẻ và cười rất tươi khi tôi mời cô vào. Tuyệt nhiên chẳng có gì là gợi dục, cho dù tôi thấy cô mặc một cái quần kiểu, hở hẳn cả hai bên đùi và phải nói là đôi mắt rất to, lông mi rất dài và đẹp. Chắc tại tôi cứ đinh ninh rằng nhân viên masage thì phải mặc đồ trắng như kiểu Minh Tâm bên xứ mình.
Hóa ra là không biết nói tiếng Anh, chỉ là cười cười và nói lí nhí câu gì bằng tiếng Thái. Bó tay!
Nhưng chẳng sao, masage thì đâu cần nói nhiều. Tôi chỉ vào phòng ngủ rồi chỉ lên sofa, ý hỏi là trong kia hay ngoài này, cô chỉ vào phòng ngủ, vẫn một cách khép nép như lúc mới đến. OK, hỏi thế thôi chứ làm sao mà masage trên sofa được, và tôi vẫn băn khoăn rằng cô đi tay không thế thì massage cho tôi bằng gì (!). Thôi kệ tôi cứ tót lên giường và ngoắc cô vào theo. Cô nhẹ nhàng cởi cái blouse ra (tất nhiên) để lại cái T-shirt rồi rón rén theo tôi vào trong phòng ngủ, trèo lên giường ngồi giữa hai chân tôi và bắt đầy xoa bóp nhè nhẹ một bên bắp chân. Hơi chán, vì tay cô yếu quá và người cô, dưới ánh đèn phòng ngủ, chẳng gợi cho tôi chút ham muốn nào. Lại còn một cái mùi hăng hắc, như thể mùi khét nắng của trẻ con, cộng với một ít dầu gió gì đó mà tôi thấy dân Miên rất hay xài. Phải như ở Việt Nam thì tôi vẫn bảo các em cứ đấm cho thật lực, rồi gì nữa mới tính. Nhưng vì không biết tiếng Thái và cũng vì hai bắp chân hơi ê ẩm, tôi cứ để cô xoa xoa như vậy một lúc lâu, đến khi thấy chẳng có gì khá hơn, và chẳng lẽ cứ như vậy hoài suốt hai tiếng đồng hồ, tôi bèn cầm tay cô và đặt lên chỗ “thằng nhỏ”, bấy giờ vẫn đang ỉu xìu dưới lần vải quần xilip. Tất nhiên là cô thừa thông minh để hiểu tôi muốn gì, nên cười có vẻ bẽn lẽn và giả vờ làm lơ, quay đi chỗ khác. Phải nói là mặc dù khác nhau về bề ngoài và ngôn ngữ, phụ nữ ở đâu cũng giống hệt nhau ở khoản này. Lúc đầu thì tôi còn chưa chắc, chứ sau năm phút massage như thế thì tôi đã hiểu ngay cô đến đây chẳng phải để massage, và cũng không nghĩ là khách sẽ muốn cô massage cho họ! Thế nên tôi chẳng ngại gì, lặp lại yêu cầu của tôi và, tất nhiên, cô lại cười, có vẻ suy nghĩ một lát (lại còn thế nữa), rồi cười khúc khích to hơn và chỉ vào chỗ thằng nhỏ, giơ năm ngón tay và nói cái gì đó. Á hà hà, năm trăm, chắc là năm trăm đây. Để cho chắc ăn, tôi giơ ba ngón tay trái, lại thêm năm ngón tay phải, tổng cộng tám ngón, ý hỏi có phải hồi nãy ba trăm bây giờ thêm năm trăm nữa? Gật đầu. Cười.
Đó. Có khó gì đâu. Ngôn ngữ để mà làm gì, đúng không nào! Tôi chỉ vào phòng tắm, rồi chỉ vào người cô và lại chỉ vào phòng tắm, vì quả nhiên tôi không ưa lắm cái hỗn hợp mùi khét nắng và dầu gió kia. Cô nàng hiểu ra, vào phòng vặn nước và khi trở ra thì đang quấn một cái khăn trên người.
Quái lạ, thằng nhỏ của tôi chẳng chịu nhúc nhích, mặc cho tôi cố gắng tưởng tượng ra đủ thứ hay ho khi nghe tiếng nước chảy. Có lẽ tôi đã quá quen với cảm giác của những em gái thân thuộc, có làn da tươi mát bên quê nhà. Hoặc cũng có thể vì đây là lần thứ hai tôi đụng gái chuyên nghiệp chăng? (lần trước, tôi đã có dịp kể qua với các bạn trong truyện…)...