Đọc Truyện Sex - Tên Trộm Đa Tình
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 13474
Chia sẻ:
Thám tử James Parmenter ngay lập tức đi kiểm tra biển số của chiếc xe lạ. Nó thuộc về một người đàn ông tên là Randall Ragen. Nhưng ông này cho hay, biển số xe của mình bị đánh cắp và ông đã phải làm biển mới. Cảnh sát nhận định rằng chiếc xe tải màu trắng kia cũng là của ăn cắp. Hai người con của Parmenter ngay lập tức được đưa tới Sở cảnh sát, và họ dễ dàng nhận ra Ted Bundy trong số ảnh những kẻ tình nghi.
10h tối 15/2/1977, David Lee đang lái xe tuần tra ở khu vực West Pensacola thì nhìn thấy một chiếc VW mà anh chắc không phải của cư dân trong vùng. Lee quyết định kiểm tra, và thông tin phản hồi của Sở cảnh sát cho biết đó là xe ăn cắp. Kẻ điều khiển VW chính là Ted Bundy, và chiếc xe là kết quả vụ trộm cắp mới nhất của Ted. Lần đua tốc độ này hắn không thoát. Lee đã còng được tay hắn lại và giải hắn tới đồn cảnh sát.
Cuộc điều tra sau đó dễ dàng hơn nhiều. 3 nhân chứng khẳng định đã nhìn thấy Ted vào buổi chiều Kimberly mất tích. Cảnh sát cũng tìm ra chiếc xe tải trắng bị ăn cắp, với nhiều sợi vải từ quần áo của Ted còn vương lại trên xe. Ngoài ra, pháp y còn tìm ra vết máu của Kimberly trên vải trải ghế xe và vết máu của Ted ở gần thi thể cô. Một chứng cứ khác quan trọng là vết giày của Ted tại khu đất nơi tìm thấy xác của Kimberly.
Trong 3 năm -3, 3 phiên tòa đã được mở để xét xử Ted Bundy về tội giết người hàng loạt tại khu nhà Chi Omega; tội tấn công các cô gái ở Chi Omega; và tội giết Kimberly Leach.
Trong suốt phiên tòa xét xử vụ giết người tại Chi Omega, Ted đã tự bào chữa. Hắn tự tin vào khả năng của mình, rằng sẽ thuyết phục được bồi thẩm đoàn để được trắng án. Tuy nhiên, cố gắng của hắn chỉ vô ích. Hắn đã để lại vết cắn đặc biệt trên cơ thể Lisa Levy, và đó là chứng cứ không thể chối cãi được.
Ngày 23/7/1978, sau 7 giờ thảo luận, các quan tòa trở lại phòng xử án và đưa ra kết luận: Ted có tội. Một tuần sau, toà ra án quyết xử tử Ted Bundy. Hai phiên tòa sau đó đều kết án tử hình cho hung thần này.
Rất nhiều người tin rằng số lượng nạn nhân của Ted còn cao hơn rất nhiều so với con số 28 mà hắn chính thức thú nhận. Tuy nhiên, mối nghi ngờ này đã theo Ted xuống mồ, khi bản án tử hình được thi hành, ngày 24/1/1989. Trước khi chết Ted còn dành cho báo chí một cuộc phỏng vấn, trong đó hắn tuyên bố, mình là một người bình thường.
Ted Bundy bị xử tử trên ghế điện tại nhà tù Starke, Florida, vào ngày 24/1/1989. 17 giờ trước khi bị hành quyết, hắn đồng ý trả lời phỏng vấn của tiến sĩ James Dobson, Chủ tịch Hiệp hội Hoạt động vì gia đình của Mỹ. Và điều cuối cùng mà Ted khẳng định là, sách báo và phim ảnh khiêu dâm có khả năng tàn phá bất kể ai và gia đình nào.
Tại phòng hành quyết. Tiến sĩ James trong tư thế trịnh trọng thốt ra câu hỏi đầu tiên với Ted:
- Một cách tóm lược, anh đã bị buộc tội giết và hãm hiếp nhiều phụ nữ và các cô gái trẻ?
- Đúng vậy - Ted thản nhiên nói.
- Tại sao anh lại chọn các cô gái tóc vàng, mắt xanh, có thể gọi là rất xinh đẹp ?
- Tuy tôi là một kẻ giết người hàng loạt, nhưng không phải ai cũng là mục tiêu của sự chọn lựa. Người được chọn chẳng những phải đẹp về hình dáng, còn đẹp về diện mạo. Tôi là ngườicó đầu óc thẩm mỹ đối với phụ nữ.
- Phải chăng những người này đều giống người bạn gái cũ của anh ?
- Có thể nói như vậy !
- Thế nhưng tại sao anh lại phá cái đẹp đó trên các khuôn mặt của họ.
- Đó là một sự trả thù !
- Cho ai ?
- Cho tôi, cho đời sống của tôi, và những gì vốn thuộc về tôi.
- Nhưng những nạn nhân kia không nợ anh bất cứ điều gì có thể thuộc về anh ?
- Tôi biết ... họ đều là những người vô tội. Chỉ trách là cái đẹp của họ đã hại đến họ.
- Lần đầu tiên giết người anh thấy thế nào ?
- Đó là một sự sợ hãi kinh khủng. Tôi đã gặp rất nhiều cơn ác mộng. Nhưng sau đó, tôi thấy thật kích thích. Đối với tôi, giết người là một sự thử thách với chính mình, và là một sự đấu trí với cảnh sát.
- Tại sao anh lại cắt đi hết tóc và lông của một nạn nhân ?
- Vì con người sạch sẻ nhất là lúc không có lông. Tôi ưa thích sự sạch sẻ. Người phụ nữ đó đã có chồng, sự trong trắng tất nhiên không còn đó ..
- Lúc hãm hiếp các thiếu nữ anh có cảm giác hay suy nghĩ gì ?
- Lúc đó tôi không còn là chính tôi nữa. Tôi chỉ thấy tôi cần phải đạt được mục đích mà tôi muốn. Nó giống như một trò chơi săn mồi, và tôi là con hổ đói.
- Những quá trình nào đã dẫn anh tới việc chọn lựa "con mồi" ?
- Thông thường thì những nạn nhân của tôi chỉ là một sự bắt gặp tình cờ, và sự quyết định của tôi chỉ diễn ra trong tít tắt. Những người khác là do quen biết, qua giới thiệu, hoặc cũng có tiếng tăm trong vùng, thì tôi phải bỏ thêm thời giờ nghiên cứu và tìm hiểu thói quen và thời khóa biểu, trước khi ra tay.
- Có những hành động rất dã man anh đã làm như đánh vào đầu nạn nhân bằng thanh sắt, hành hạ nạn nhân bằng vợt Tennis, hoặc trói nạn nhân rồi treo lên cây, hoặc dùng những vật cứng nhọn đâm, hoặc dùng răng cắn vào chỗ kín v.v ... Anh có thể giải thích những điều này thế nào ?
- Tất cả những hành vi trên chỉ nhằm thỏa mãn thị hiếu của riêng tôi. Mỗi khi tôi thực hiện tôi thấy mình như trút đi một gánh nặng tình dục mà tôi thiếu xót.
- Anh muốn nói đến chuyện yếu sinh lý ?
- Đúng vậy !
- Anh có thấy anh là một người bệnh hoạn ?
- Điều đó còn phải tùy ở cách nhìn của mỗi người. Đứng trên lập trường của đạo đức xã hội thì đúng, tôi là một người bệnh hoạn, nhưng đứng trên lập trường của riêng tôi, là một người bình thường tỉnh táo, thì tôi rất hiểu rõ hành động của mình làm, hoàn toàn có tính toán, có khoa học ...
- Tính toán và khoa học của anh có nghĩa là phi tan những chứng cớ ở hiện trường một cách chu toàn?
- Đúng! Đó là một trong những phương cách của một trò chơi. Để thực thi một "phi vụ" cho tốt, phải nên hiểu biết khoa học, và áp dụng khoa học một cách triệt để.
- Cơ quan pháp y có tìm thấy tinh dịch của anh trên mình của các nạn nhân, phải chăng đây là một sự cố tình của anh?
- Lúc đầu là một sự vô tình vì đôi khi tôi cũng không tự chủ được tình huống, nhưng sau đó tôi cố tình khiêu chiến với họ. Đó là một trò chơi săn lùng hào hứng!
- Anh là người có học, vậy tại sao anh lại trở thành người như vậy?
- Tôi quả là đã lớn lên trong một gia đình với bố mẹ là người theo Thiên Chúa giáo, và họ rất quan tâm, yêu thương tôi. Chúng tôi đi nhà thờ đều đặn, trong gia đình không ai hút thuốc, uống rượu hay bài bạc. Nhưng khi được 12-13 tuổi, tôi đã chứng kiến những ảnh liên quan tới tình dục đầu tiên trong tạp chí Playboy và Penhouse, tại một tiệm tạp hóa và hiệu bán thuốc. Cũng trong thời gian đó, tôi đọc nhiều sách báo và tạp chí khiêu dâm mà người lớn vứt lại trong thùng rác. Những gì tôi học trong đó là rất "nặng" và kích thích hơn nhiều so với kinh nghiệm ban đầu của mình. Dạng khiêu dâm nặng nhất mà tôi được biết là làm tình kèm theo bạo lực, hay một loại gọi là "khổ dâm". Có lẽ những tư tưởng đó là nguyên nhân chính khiến tôi có các hành động kinh khủng sau này.
- Vậy điều gì đã xảy ra trong đầu anh trong quãng thời gian đó?
- Mọi thứ diễn ra theo trình tự và dần dần. Đầu tiên, tôi trở nên "nghiện" nặng sách báo khiêu dâm, nghiện các phim con heo. Tôi thèm khát những tài liệu bạo lực và mỗi lúc sự đòi hỏi càng tăng hơn trước. Giống như một thứ ma túy, nó làm con người hình dung tới những điều mà ngay cả sách báo khiêu dâm, phim ảnh cũng không thể miêu tả hay diễn đạt được. Đến một lúc nào đó, tôi đi tới cái ngưỡng mà sau này, khi vượt qua nó, trong tôi bắt đầu có ý muốn thực hiện các hành động mình tưởng tượng ra. Tôi hình dung ra sự khoái trá được thưởng thức những gì chỉ có duy nhất mình làm, mình đọc và mình nhìn thấy....