Đọc Truyện Sex - Nỗi Lòng Em
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 13511
Chia sẻ:
Hành động đó không đủ giúp hắn thoát khỏi tai họa. Hắn chỉ cảm thấy một cơn đau ở bụng khiến hắn mềm nhũn người. Hắn cúi xuống, người phụ nữ đang bị hắn uy hiếp đã chọc con dao phẫu thuật vào bụng hắn. Tên sát thủ dường như không thể tin nổi khi nhìn vào bụng mình. Tuy nhiên, hắn ngã xuống đất rất nhanh.
Sơ Vũ ngồi bệt xuống đất thở dốc. Khả Nhân liếc cô bằng ánh mắt tán thưởng, đi đến kéo cô đứng dậy: “Chúng ta…”
Sơ Vũ trợn tròn mắt. Đằng sau Khả Nhân xuất hiện tên sát thủ thứ tư. Tuy nhiên, hắn chưa dịp giơ súng đã bị Lục Tử Mặc xông đến như tia chớp, giơ cánh tay như như sắt thép bẻ gãy cổ hắn.
“Chúng ta đi thôi”.
Lục Tử Mặc thả xác tên sát thủ xuống đất, bước đến nắm lấy tay Sơ Vũ. Khả Nhân nhận bộ đồ y tá từ Lục Tử Mặc khoác lên người: “Hai người mau đi xuống theo lối thoát an toàn. Bây giờ tôi còn phải đi báo động nữa”.
Lục Tử Mặc không nói câu gì, kéo Sơ Vũ nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.
Hai người thuận lợi xuống đến tầng một và đi ra xe. Lúc này, Sơ Vũ mới phát hiện tay cô dính đầy máu.
Lục Tử Mặc phóng xe như bay. Một điều bất ngờ là anh không đưa cô đi xa mà tới một ngôi nhà nhỏ hai tầng khá yên tĩnh nằm ở trung tâm thành phố.
“Đây là nơi ở của Khả Nhân”.
Lục Tử Mặc lặng lẽ giải thích với Sơ Vũ.
Sơ Vũ theo Lục Tử Mặc lên tầng. Vừa vào phòng, anh lập tức kéo cô đi vào nhà tắm. Lục Tử Mặc vặn vòi nước rửa tay cho cô. Sơ Vũ ngẩng đầu nhìn Lục Tử Mặc qua chiếc gương treo tường trước mặt. Anh đang tập trung kỳ cọ tay cô. Như cảm nhận được ánh mắt của Sơ Vũ, Lục Tử Mặc ngẩng đầu. Hai người nhìn nhau qua gương hồi lâu.
“Em không thể quay về”, Sơ Vũ cất giọng nhẹ nhàng: “Anh có hiểu không?”.
Hết chương 44
bạn đang đoc truyện tại vkldkm.sextgem.com
QUAN HỆ NGUY HIỂM | Chương 45
Lục Tử Mặc không đáp lời Sơ Vũ, anh giơ tay ôm chặt cô từ phía sau, tì cằm lên vai Sơ Vũ. Anh phả hơi thở nóng hổi bên tai Sơ Vũ, đan tay vào mười ngón tay cô.
Không biết bao lâu sau, Sơ Vũ quay người lại đối diện anh. Cô mở miệng phá vỡ không khí trầm mặc: “Anh liên hệ với Khả Nhân từ lúc nào?”
Lục Tử Mặc hơi sững người, quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Sau đó, anh mới quay về phía cô: “Anh vẫn luôn liên lạc với cô ấy. Lúc chúng ta rời khỏi Ayutthaya, anh đã thông báo cho Khả Nhân để cô ấy đến Ayutthaya tìm ra Ba Dữ. Thời gian qua, Ba Dữ điều trị vết thương dưới sự chăm sóc của Khả Nhân. Còn ở Chiang Rai, sau khi em đi anh mới gặp cô ấy”.
Hóa ra có nhiều chuyện Lục Tử Mặc không nói cho cô biết. Sơ Vũ có linh cảm anh bắt đầu trải lòng với cô.
Sơ Vũ nhìn Lục Tử Mặc. Anh cúi đầu im lặng một lúc rồi cất giọng trầm trầm: “Anh từng nói với em, trước đây anh thuộc đội Hải cẩu. Trong một lần làm nhiệm vụ ám sát, anh đỡ thay Ba Dữ một viên đạn. Vì chuyện này, anh và cậu ấy trở thành huynh đệ sống chết có nhau”.
“Vâng”
Sơ Vũ không ngắt lời anh. Lục Tử Mặc mỉm cười: “Vụ đó không chỉ có vậy”.
“Lần anh đỡ hộ Ba Dữ một viên đạn suýt bị mất mạng ấy, người bọn anh nhận nhiệm vụ ám sát tên là Sa Thác Kim, chính là Kim Gia, ông trùm ma túy Thái Lan mà chúng ta thường nhắc tới”.
“Lúc đó anh không chỉ cứu Ba Dữ, mà trong lúc nhầm lẫn lộn xộn, anh đã cứu cả Kim Gia. Kim Gia biết ơn anh đã cứu mạng ông ấy. Ông ấy tìm bác sỹ giỏi nhất chữa trị cho anh, anh mới thoát chết”.
“Tuy anh là quân nhân, nhưng Kim Gia rất quan tâm đến anh. Sau khi anh xuất viện không bao lâu, bên trên có người tìm anh, hỏi anh có muốn nhận một nhiệm vụ đặc biệt…”.
Tim Sơ Vũ đập thình thịch. Cô nắm chặt vai Lục Tử Mặc: “Ý anh là…anh là…”
Cô lắp bắp mãi không thành câu. Sơ Vũ mở to mắt nhìn Lục Tử Mặc. Đột nhiên rất nhiều chuyện trước đó cô còn mơ hồ bỗng chốc trở nên rõ ràng rành mạch.
Lục Tử Mặc không né tránh ánh mắt Sơ Vũ. Anh nhìn cô hồi lâu, cuối cùng gật đầu: “Anh là nội gián”.
“Anh sống bên cạnh Kim Gia suốt mười hai năm”, Lục Tử Mặc mỉm cười: “Nhiều lúc anh không biết đâu mới là con người thật của mình. Anh không dám quan hệ hay nảy sinh tình cảm với những người xung quanh. Sơ Vũ, có lẽ em không thể tưởng tượng nổi, những người hôm nay còn mỉm cười khoác vai em, thậm chí bảo vệ em, ngày mai em buộc phải giết họ, bởi vì em và họ không cùng chung một con đường”.
Sơ Vũ lặng lẽ nhìn Lục Tử Mặc. Cô nhớ lại lời người khác đánh giá về anh: máu lạnh vô tình, lúc nào cũng một thân một mình, không có tình cảm với bất cứ ai. Lục Tử Mặc giơ tay vuốt tóc Sơ Vũ: “Anh thường có cảm giác mình đã bị cuộc sống tăm tối bào mòn. Mười mấy năm rồi, anh thật sự không nhìn ra, đâu mới là điểm cuối còn đường hầm?”
“Lúc anh gặp em, khí chất trong lành tỏa ra từ em khiến anh bất giác nhớ lại những ngày tháng sạch sẽ và tươi đẹp đã qua. Anh nhận thức rõ không nên lại gần em, phải đẩy em ra xa nhưng cuối cùng anh vẫn không thể buông tay”. Lục Tử Mặc cúi xuống hôn lên trán Sơ Vũ: “Anh xin lỗi…Anh không dám nói sự thật cho em biết. Em càng biết ít bao nhiêu, em sẽ càng an toàn bấy nhiêu. Em nói…”, Lục Tử Mặc cười gượng: “Em không thể quay đầu. Em có biết không, người không thể quay đầu không chỉ có em. Chúng ta đều không thể nào trở về được nữa”.
Đây mới là con người thật của anh, bỏ hết lớp mặt nạ bảo vệ, thần sắc anh lộ rõ vẻ mỏi mệt. Lục Tử Mặc nhẹ nhàng cầm tay SơVũ đưa lên môi hôn: “Anh đã cuốn em vào cuộc sống hỗn loạn này. Vì anh, bàn tay em mới nhuốm máu của bao người. Anh chỉ hy vọng, nếu việc sát sinh này bị báo ứng, thì xin ông trời hãy báo ứng hết vào người anh”.
Sơ Vũ không thể kìm chế từng giọt nước mắt lăn dài trên má.
Đây mới chính là người đàn ông cô yêu.
Họ gặp nhau lần đầu tiên ở siêu thị. Anh đã ra tay cứu cô, người anh không hề quen biết.
Lúc đó, cô chỉ là người qua đường đối với anh, anh cũng chỉ là người xa lạ với cô.
Sau đó cô bị bắt đi. Anh mở miệng xin cô, rồi cố tình thả cô về.
Bánh xe định mệnh cứ thế chuyển động. Cô tình cờ cứu anh trong lúc anh bị thương. Sau đó, cô từng bước bị cuốn chặt vào anh, không bao giờ chia lìa.
“Đi theo anh, em có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Đi theo anh, em có khả năng không nhìn thấy ngày mai. Anh không thể cho em bất cứ lời hứa hẹn nào. Điều duy nhất anh có thể làm là toàn tâm toàn ý yêu em và cố gắng hết sức bảo vệ em”.
Lục Tử Mặc giơ tay nhấc cằm cô. Ngón tay anh run nhẹ: “Người như anh, em còn muốn không?”
Sơ Vũ nhìn sâu vào đáy mắt Lục Tử Mặc, rồi cô nhắm mắt hôn lên môi anh.
Lục Tử Mặc hơi rùng mình, thở một hơi đầy thỏa mãn. Anh ôm chặt cô, tiếp tục hôn cô dịu dàng. Nụ hôn của anh đột nhiên trở nên gấp gáp. Anh tách đôi môi cô và tiến sâu bằng đầu lưỡi linh hoạt của mình. Lục Tử Mặc bế Sơ Vũ ngồi bên bồn rửa mặt. Bàn tay nóng hổi của anh lần vào trong áo cô.
Sơ Vũ thở hắt ra, hai chân cô tự giác quặp chặt vào người anh, cảm nhận thấy bộ phận nguy hiểm của anh đang thức tỉnh.
“Xin lỗi! Tôi không biết hai người đang bận”.
Tiếng chìa khóa rơi cạch trên nền đất làm kinh động hai người đang ở trong nhà vệ sinh. Khả Nhân đỏ mặt cười cười với họ: “Hai người thân mật mà không thèm đóng cửa. Không sợ ảnh hưởng đến mỹ quan công cộng hay sao?”
Sơ Vũ xấu hổ đến nỗi mặt đỏ rực. Lục Tử Mặc chửi thề một tiếng, buông người Sơ Vũ, bình thản chỉnh lại áo cô.
“Xem ra, anh đã nói thật cho cô ấy biết rồi”.
Khả Nhân bước đến sofa ngồi xuống. Cô nói với vẻ tán đồng: “Tôi đã bảo anh nên cho cô ấy biết sự thật từ lâu. Dấu diếm không tốt cho cả hai. Đã yêu nhau đến mức chết đi sống lại như vậy thì việc gì không dũng cảm đối mặt? Hơn nữa, cô ấy không phải là người phụ nữ yếu đuối cần anh bảo vệ cẩn thận”....