Đọc Truyện Sex - Nỗi Lòng Em
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 13544
Chia sẻ:
Sơ Vũ ngủ một lúc lâu. Khi tỉnh dậy cô nghe thấy tiếng nói chuyện của Lục Tử Mặc và Ba Dữ. Sơ Vũ không mở mắt, chỉ hơi động đậy người trong lòng Lục Tử Mặc. Hình như bọn họ vẫn còn ở trên xe, nhưng xe đã ra khỏi đường núi, chạy trên đường quốc lộ.
Sơ Vũ bất giác nhíu mày, cử động này khiến Lục Tử Mặc biết cô đã tỉnh. Anh cúi đầu nói dịu dàng: “Sơ Vũ”.
Sơ Vũ lặng lẽ mở mắt, trời đã tối. Lục Tử Mặc hôn nhẹ lên trán cô: “Tỉnh rồi à?”
Ba Dữ liếc hai người qua kính chiếu hậu. Sơ Vũ nhìn Lục Tử Mặc. Sau khi cảm giác căng thẳng khi đứng giữa ranhgiới sống chết và cảm giác mệt mỏi trống rỗng khi được cứu sống qua đi, Sơ Vũ bắt đầu khôi phục tư duy.
Cô cảm thấy đau khổ khi nhìn Lục Tử Mặc.
Quá mệt mỏi rồi. Cô không còn tinh thần suy đoán hay đánh giá bất cứ điều gì. Sơ Vũ ngoảnh đầu về hướng khác. Cô chợt nhớ ra: “Văn Lai…”.
“Em yên tâm, không thể để hắn chết bây giờ, sau này còn dùng đến”.
Câu trả lời của Lục Tử Mặc vừa lạnh lùng vừa có mùi máu tanh. Sơ Vũ tự nhiên không biết tiếp tục nói chuyện gì với anh.
Ba Dữ lái xe đến một làng nhỏ thì dừng lại. Anh ta xuống xe nói với dân làng, họ có người đang bị ốm nặng cần nghỉ ngơi một đêm. Dân làng nhiệt tình sắp xếp ngay chỗ tá túc cho họ.
Lục Tử Mặc không muốn người dân nhìn thấy Sơ Vũ. Anh dùng áo khoác cuốn lên người cô rồi bế cô vào phòng. Sau đó, Lục Tử Mặc ở lại chăm sóc Sơ Vũ, còn Ba Dữ phụ trách chiếc xe và Văn Lai đang bị nhốt ở cốp sau.
Căn phòng nhỏ có cửa sổ bằng gỗ. Trên trần nhà có ô cửa nhỏ, có thể nhìn thấy một vài ngôi sao trên bầu trời xa xa. Giữa căn phòng đặt một bếp củi, chắc là dùng để sưởi ấm. Lúc Sơ Vũ nằm nghỉ ngơi, Lục Tử Mặc đi ra ngoài xin vài thanh củi gỗ để đốt lửa đun nồi nước nóng.
Ngọn lửa bốc cháy khiến căn phòng trở nên nóng bức. Lục Tử Mặc mở hết cửa sổ cho thoáng khí. Ngọn gió mát lạnh từ bên ngoài thổi vào khiến Sơ Vũ thấy dễ chịu hơn. Vừa nãy do không khí quá nóng, người cô vã mồ hôi.
Trên thực tế, quần áo Sơ Vũ dính nhơ nhớp nhưng cô không còn sức lực đứng dậy. Hơn nữa, Sơ Vũ không biết phải đối mặt với Lục Tử Mặc như thế nào, vì vậy cô cố chịu để bẩn thỉu. Sơ Vũ nghe có tiếng nước chảy ở gần bên. Lục Tử Mặc đã tắt ngọn lửa trên bếp, đợi đến khi khói củi bay đi hết mới đóng cửa sổ, quay người đi về phía Sơ Vũ.
Bên tai có tiếng nước róc rách, trên trán hơi âm ấm, Sơ Vũ giật mình mở mắt. Lục Tử Mặc đang cầm chiếc khăn mặt lau mặt cô. Thấy Sơ Vũ mở mắt, anh không dừng động tác, cũng không mở miệng nói chuyện.
Anh biết cô giả vờ ngủ, anh cũng biết cô đang lẩn tránh anh. Sơ Vũ lặng lẽ nhìn Lục Tử Mặc, anh lim dim mắt. Sơ Vũ đột nhiên nhớ lại thời khắc trong hang đá bãi đào vàng ở Miến Điện, lúc cô chính thức trở thành người đàn bà của anh. Sơ Vũ thấy đau thắt trong tim, cô ngăn mình không tiếp tục suy nghĩ.
Thời gian qua, Lục Tử Mặc gầy đi nhiều. Gương mặt xương xương càng khiến anh trở nên sắc lạnh hơn. Nhưng động tác của anh lại rất dịu dàng. Anh chà nhẹ chiếc khăn mặt ấm lên làn da cô. Thỉnh thoảng, ngón tay nóng ấm của anh cũng mơn man trên da thịt Sơ Vũ.
Lục Tử Mặc cầm chiếc khăn mặt quay người vò vào chậu nước ở đầu giường, rồi anh cởi cúc áo Sơ Vũ, đỡ cô ngồi dậy. Lục Tử Mặc cởi bỏ áo Sơ Vũ từ từ lau người cô. Lúc làm công việc này, anh cúi đầu tránh ánh mắt của cô. Bàn tay anh không một chút tà niệm, chỉ nhẹ nhàng làm vệ sinh cho cô.
Ba Dữ xử lý vết thương của Sơ Vũ rất tốt, kỹ thuật cũng đâu vào đấy. Chỉ là lớp vải băng dầy trên cổ khiến cô cảm thấy hơi khó thở.
“Em có thể đứng dậy không? Nước nóng có nhiều, hay là đi tắm cho xong”.
Cuối cùng, Lục Tử Mặc cũng lên tiếng phá vỡ không khí trầm mặc. Sơ Vũ đứng dậy, nhưng do mất máu quá nhiều, đầu óc cô choáng váng quay cuồng. Lục Tử Mặc nhanh tay đỡ cô. Sơ Vũ vịn vào đầu giường, từ chối sự giúp đỡ của anh, cô tự mình quay người từ từ đi vào nhà tắm ở đầu hành lang.
Người ở đây dùng một bể nước bằng thép khá lớn cố định vào một chỗ. Lúc tắm, họ đổ nước đun nóng sẵn rồi mở vòi nước lạnh bên dưới là trở thành bể nóng lạnh. Lục Tử Mặc đổ nước nóng vào bể cho Sơ Vũ rồi đi ra ngoài. Sơ Vũ đứng ngây người một lúc mới máy móc cởi đồ trên người.
Làn nước ấm khiến Sơ Vũ cảm thấy dễ chịu hẳn. Cô ngẩng đầu tránh để vết thương trên cổ bị ướt. Nước vỗ về da giúp Sơ Vũ giảm bớt mệt mỏi. Sơ Vũ quay người. Cửa nhà vệ sinh làm bằng tre nứa, phía tường bên ngoài chỉ cao đến cổ người, có thể che thân thể nhưng không thể che khuất tầm mắt.
Lục Tử Mặc đang đứng dưới ngọn đèn gió ở hành lang hút thuốc.
Sự tồn tại của Lục Tử Mặc lúc nào cũng mãnh liệt. Trong đêm tối, ngọn đèn gió chiếu xuống bóng dáng cao lớn của anh. Bóng dáng tràn đầy sức sống và toát ra một sức hút khó tả, nhìn vào chỉ muốn vươn cánh tay ôm lấy người anh.
Sơ Vũ yên lặng nhìn Lục Tử Mặc hồi lâu. Dường như cảm nhận được ánh mắt cô, anh quay đầu về phía cô. Sơ Vũ không né tránh ánh mắt anh. Hai người nhìn nhau qua bức tường xi măng thấp. Rõ ràng họ đứng gần nhau, nhưng Sơ Vũ lại có cảm giác, một khoảng cách rất lớn nảy sinh từ sự lừa dối và lợi dụng chắn giữa họ, giống như bức tường xi măng kia.
Nước vẫn tiếp tục chảy xuống. Nước nóng đã hết, chỉ còn lại dòng nước lạnh phun vào người Sơ Vũ khiến cô giật nảy mình. Cô cảm thấy toàn thân lạnh toát, không biết là do nước lạnh hay do người đàn ông đang đứng ngoài cửa.
Lục Tử Mặc cuối cùng ném điếu thuốc trên tay xuống đất, lấy chân di di rồi bước về phía Sơ Vũ. Anh đẩy cánh cửa tre tiến vào nhà tắm, kéo Sơ Vũ vào lòng. Anh ôm chặt đến nỗi cô không thể thở nổi. Dòng nước lạnh nhanh chóng làm ướt áo anh, nhưng Lục Tử Mặc vẫn không nới lỏng vòng tay, dù chỉ một chút.
“Sơ Vũ!”.
Lục Tử Mặc cất giọng trầm trầm bên tai Sơ Vũ: “Đừng rời xa anh”.
Hết chương 37
bạn đang đoc truyện tại vkldkm.sextgem.com
QUAN HỆ NGUY HIỂM | Chương 38
Sơ Vũ lặng thinh, mặc cho Lục Tử Mặc siết chặt người cô không thể động đậy. Anh vừa thốt ra câu cô muốn nghe nhất, nhưng tại sao đến bây giờ anh mới chịu thổ lộ?
Lục Tử Mặc vẫn ôm cứng Sơ Vũ. Sức mạnh ở hai cánh tay anh khiến Sơ Vũ cảm thấy tim cô như bị co rút. Trái tim Sơ Vũ đau một phần, lý trí của cô tuyệt vọng thêm mấy phần. Anh làm vậy chẳng phải thừa nhận những điều cô nghi ngờ? Do anh không thể phản bác nên chỉ còn cách cầu xin cô ở bên cạnh anh.
“Lục…”
Sơ Vũ gọi khẽ. Lục Tử Mặc ngẩng đầu, bối rối tìm kiếm đôi môi cô. Anh nhẹ nhàng ngậm lấy môi Sơ Vũ, như muốn xác định điều gì đó thông qua cách thể hiện tình cảm này.
Sơ Vũ vẫn không động đậy, cảm nhận môi Lục Tử Mặc dịch chuyển trên môi cô. Lòng cô vô cùng lạnh lẽo. Sơ Vũ tự nhiên thấy oán giậnngười đàn ông trước mặt. Nếu anh có thể bỏ mặc sự sống chết của cô, thì tại sao anh lại có biểu hiện sợ hãi như sắp mất đi tất cả.
Sơ Vũ hé miệng cắn mạnh môi Lục Tử Mặc. Anh đau nhưng vẫn không chịu rời cô. Khi cảm thấy mùi tanh của máu bắt đầu lan ra trong miệng mình, Sơ Vũ vừa mâu thuẫn vừa đau lòng. Cô giơ tay nắm lấy vai Lục Tử Mặc, định đẩy anh ra, nhưng Lục Tử Mặc càng ôm cô chặt hơn.
“Anh biết em có nhiều điều muốn hỏi anh. Em cứ hỏi đi, anh sẽ cho em biết tất cả”....