Đọc Truyện Sex - Nỗi Lòng Em
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 13557
Chia sẻ:
Cúc áo Sơ Vũ bung ra từ lúc nào , để lộ bộ ngực với làn da trớn láng mát rượi dụ dỗ đôi môi của Lục Tử Mặc .Chiếc áo con bằng vải ren cọ xát trên mặt của Lục Tử Mặc, tạo cảm giác thô ráp hoàn toàn trái ngược với làn da của Sơ Vũ.Sự tiếp xúc này khiến Lục Tử Mặc càng điên cuồng . Nơi nhạy cảm trên ngực sơ vũ hơi ương ướt , in dấu nụ hôn của Lục Tử Mặc .Sự xâm chiếm cuồng nhiệt của anh khiến cô cảm thấy hơi đau nhưng không thể kháng cự , cũng không muốn rời khỏi vòng tay anh .Mọi tế bào trong cơ thể của Lục Tử Mặc đều ham muốn có Sơ Vũ nhưng không phải ở đây , không phải vào lúc này
Ý nghĩ đó khiến Lục Tử Mặc dần bình tĩnh trở lại.Sơ Vũ cũng bắt đầu tỉnh táo khi cảm nhận được cơ thể anh đang hạ nhiệt.Lục Tử Mặc vẫn ôm chặt Sơ Vũ thở gấp gáp .Anh cố đè nén bản thân : “ Sơ Vũ …”
Giọng nói Lục Tử Mặc trầm đặc , tràn ngập dục tình không hề che dấu .Sơ Vũ đỏ bừng mặt không thể đáp lời anh .Ngón tay của Lục Tử Mặc vuốt ve trên làn da cô , dịch chuyển từ eo lên phía trước .Khi chạm vào ngực Sơ Vũ, anh dừng lại nắm chặt bàn tay buông thõng xuống : “Em đừng quay về Thái Lan “ .
Anh ta nói vậy là có ý gì ?Sơ Vũ đột nhiên tỉnh hẳn khỏi cơn mê loạn .Cô cắn chặt môi cố không run rẩy nói lãnh đạm : “Sao nào ? Anh không muốn tôi làm bia đỡ đạn cho anh nữa à ?Tôi thực sự muốn biết tại sao bọn họ lại cho rằng . Lục Tử Mặc có thể làm tất cả vì một người đàn bà ,họ có thể lần ra anh thong qua tôi ? “
Lục Tử Mặc buông tay khỏi người Sơ Vũ đặt lên bức tường lạnh lẽo phía sau , anh không còn chạm vào người cô nữa .Hơi thở của anh thôi nhẹ bên tai cô : “Sao em biết không thể tìm thấy tôi qua em ? “
Sơ Vũ ngây người .Trong bóng tối, hương vị của Lục Tử Mặc dần rời xa.Cô nghe tiếng “cạch “ , cửa phòng điều khiển điện mở ra .Lục Tử Mặc dừng lại ở cửa phòng một lát , không hề quay đầu “ Hạt mưa nhỏ .Em hãy nhớ!Nếu em ở lại Trung Quốc tôi có thể đảm bảo sự an toàn của em và gia đình .Nếu em cố ý trở về Thái Lan…” .Anh ta ngừng nói một vài giây : “ Nếu tôi phát hiện em trở về ,tôi sẽ không bao giờ cho em cơ hội ra đi lần nữa “
Sơ Vũ đứng lặng yên trong phòng điều khiện điện một lúc mới ra ngoài . Không ngờ cảnh sát Văn đang ngồi ở ngay lối vào nhà vệ sinh .Sơ Vũ dừng bước , cảnh sát Văn từ từ đứng dậy ,nhìn cô với ánh mắt khó tả mỉm cười nói : “ Cô Đặng đi nhà vệ sinh lâu thế ?Cô không khỏe sao ? Cô phải ngồi máy bay một thời gian dài đấy .Nếu sức khỏe không tốt thì đổi vé lại đi”
Sơ Vũ nhìn cảnh sát Văn ,phía xa xa đằng sau hắn có một người đàn ông tóc vàng xách túi du lịch đang chuẩn bị vào cửa đi lên máy bay .Anh ta quay người nhìn cô rồi lặng lẽ bước đi “
Ánh mắt Sơ Vũ dừng lại ở cảnh sát Văn : “ Cảm ơn cảnh sát Văn .Tôi đột nhiên cảm thấy đợt này về nước ngắn quá , thời gian sống ở nhà vẫn chưa đủ nên tôi quyết định không đi nữa “
Thần sắc của cảnh sát Văn biến đổi trong giây lát ,anh ta ngó bốn xung quanh sân bay.Sơ Vũ lấy vé ra đi tìm nhân viên sân bay .Mới đi vài bước cô quay lại mỉm cười với cảnh sát Văn :”Vậy tôi đi trước đây .Tôi chào anh “.
Sơ Vũ bước ra khỏi sân bay , tim vẫn chưa hết đập mạnh. Câu nói cuối cùng của Lục Tử Mặc biểu lộ điều gì đó , khiến cô căng thẳng .Sơ Vũ không dám nghĩ sâu hơn , cô giơ tay vẫy xe taxi .Một chiếc xe con màu đen đi đến ,dừng ở ngay trước mặt Sơ Vũ .Sơ Vũ ngây người , cửa xe mở xuống , một gương mặt lạnh lùng đeo kính đen nhìn về phía cô : “ Đặng tiểu thư , mời lên xe “.
Sơ Vũ nhận ra đó là Ba Dữ , cô bất giác quay đầu, nhìn thấy cảnh sát Văn đang vội vàng đuổi theo .Cảnh sát Văn dừng bước khi thấy Ba Dữ.Ba Dữ mặt đối mặt với hăn ta , nhìn hắn bằng ánh mắt miệt thị và thách thức .Sự trấn tĩnh của Ba Dữ khiến Sơ Vũ hơi bất ngờ .Cô quay đầu nhìn cảnh sát Văn rồi mở cửa lên xe.
Ra khỏi địa phận sân bay , Ba Dữ không hỏi Sơ Vũ đi đâu, cứ lái xe theo hướng về nhà cô.Sơ Vũ ngồi sau phá vỡ không khí trầm mặc :” Cảm ơn anh “ .Sắc mặt Ba Dữ không hề biến đổi : “ Những gì anh Lục dặn , tôi nhất định sẽ hoàn thành.Lần sau Đặng tiểu thư đừng tự ý cắt đuôi tôi.Làm vậy rất nguy hiểm “ .
“Anh….” Sơ Vũ cảm thấy rất khó mở lời cứ ấp a ấp úng một hồi : “ Anh có thể hành động quang minh chính đại ? Tại sao cảnh sát Văn không gây khó dễ cho anh ?”
“ Tôi là bộ đội giải ngũ “ .Ba Dữ giải thích đơn giản :”Không phải là người ở sơn trại của anh Lục.Lý lịch tôi trong sạch “
Sơ Vũ im lặng , Ba Dữ nhìn Sơ Vũ qua kính chiếu hậu : “Đặng tiểu thư , thời gian này tôi nghĩ cô nên tìm cớ để tôi sống ở nhà cô .Đã đến nước này rồi , anh Lục chỉ thị cho tôi công khai bảo vệ cô “.
Công khai bảo vệ ? Sống ở nhà mình ?Sơ Vũ phải mất một lúc mới ý thức được lời đề nghị của Ba Dữ .Cô đảo mắt qua người Ba Dữ ,nhìn đi nhìn lại , người đàn ông này cũng chẳng phải loại hiền lành .Đưa anh ta về nhà sẽ giải thích với người nhà như thế nào đây ?
Ba Dữ hình như không có ý rời khỏi Sơ Vũ .Anh ta lái xe đến thẳng cửa nhà cô .Nghe thấy tiếng còi xe, cả nhà Sơ Vũ chạy cả ra .Mẹ Sơ Vũ nước mắt ngắn nước mặt dài ôm chặt lấy cô.Người nhà Sơ Vũ vây quanh hỏi cô hết chuyện này đến chuyện khác .Cuối cùng , bố Sơ Vũ cũng chú ý đến người đàn ông trông có vẻ dữ dằn đứng bên cạnh “ Tiểu Vũ , đây là …”
“ À, đây là Ba Dữ bạn con người Thái lan “ .Sơ Vũ bổ sung thêm một câu : “ Nhân tiện con về nước , anh ấy muốn đi Trung Quốc du lịch .Thời gian này , con định để anh ấy sống ở nhà mình .”
“Được .Được “
Mẹ Sơ Vũ vỗ nhẹ lên tay cô , kéo cô vào trong sân .Bà bỗng cảm thấy không lịch sự với khách nên dừng bước quay đầu nhìn Ba Dữ “ Mời cậu vào nhà trước .“
“ Mọi người không cần khách saó “
Ba Dữ mở miệng nói bằng tiếng trung dù âm tiết không chuẩn lắm.Anh ta đi ra mở cửa xe phía sau , xách túi hành lý của Sơ Vũ và của mình , và nói bằng tiếng Thái : “Phòng của cô ở đâu , để tôi đưa đồ lên giúp cô “ .
Sơ Vũ nói cảm ơn rồi đưa Ba Dữ lên lầu .Ngoài bố mẹ chỉ có ông bà nội vui vẻ khi thấy cô cháu gái về ,còn phản ứng của những người còn lại rất bình thường .Lúc Sơ Vũ đến chân cầu thang , vợ bác haivừa vặn đẩy cửa vào. Bà nhìn Sơ Vũ rồi kéo Đặng Hân lại gần nói nhỏ :” Tránh xa chị họ con ra.Ai mà biết được con bé đó gây chuyện với loại người nào , rồi lại liên lụy đến con .Mau vào phòng đi .” Sơ Vũ cứng người cúi đầu bước lên lầu .Bố mẹ Sơ Vũ liếc nhìn nhau bất lực.Ba Dữ vào đến phòng Sơ Vũ , đặt hành lý rồi quay đầu hỏi cô :”Bên cạnh có phòng trống không ?”
“Có “ ,Sơ Vũ đi ra cửa .Tầng hai có một căn phòng trống , dù ở đầu bên kia nhưng ít nhất cũng cùng một tầng lầu .Mẹ Sơ Vũ vội vàng đi dọn phòng cho khách.Bà muốn ở lại nói chuyện với con gái nhưng lại ngại có khách ở đó .Hơn nữa , họ nói thứ tiếng bà không hiểu .
“ Anh định ở đây bao lâu .” Sơ Vũ nhìn Ba Dữ, hành lý của anh ta rất đơn giản , chỉ có một cái vali.Anh ta kéo vali đến đầu giường , vỗ vỗ đầu giường kiểm tra độ dày mỏng rồi ngồi xuống :”Cho đến khi anh Lục cảm thấy không cần thiết nữa mới thôi .”...