Đọc Truyện Sex - Nỗi Lòng Em
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 13545
Chia sẻ:
Ít nhất họ đoán đúng, chỉ cần đi theo cô, thế nào cũng lần ra người đàn ông đó.
Ánh mắt Sơ Vũ dừng lại ở trung tâm thương mại đối diện, cô quay đầu nhìn Vu Phong mỉm cười: “Tôi đột nhiên nhớ ra, về nước lâu rồi mà còn chưa mua món quà gì tử tế biếu ông bà. Hôm nay đằng nào cũng đến đây, nếu anh không phiền, tôi muốn đi mua ít đồ, được chứ?”
“Tất nhiên được rồi”.
Vu Phong gọi nhân viên thanh toán tiền, đi đến cửa quán coffee, anh bước nhanh tới mở cửa, rồi đưa cô đi ra ngoài. Sơ Vũ ngẩng đầu nhìn Vu Phong, tỏ ý cảm ơn. Mắt cô liếc vào trong quán, không thấy có người nào đi theo ra. Tuy nhiên, lúc họ đi ngang qua đường, bên vỉa hè có mấy người đang làm việc riêng của mình không hẹn cùng ngẩng đầu lên nhìn họ.
Sơ Vũ và Vu Phong vào trung tâm thương mại, đi lên thang máy. Mấy người vừa nãy quả nhiên đi theo vào. Họ đảo mắt một vòng rồi đi lên bằng thang máy bên cạnh. Những người này chắc là người của cảnh sát Văn.
Vậy Ba Dữ là ai?
Sơ Vũ cảm thấy rất nóng ruột, tuy vậy cô cố tỏ ra bình tĩnh. Thời giờ từng giây từng phút trôi qua. Từ đây đến trường học em gái, ít nhất cũng phải mất nửa tiếng đồng hồ ngồi xe, đó là chưa kể phát sinh tình hình đột xuất…
“Sơ Vũ!”
Vu Phong quay đầu, cắt đứt dòng suy nghĩ của Sơ Vũ, anh ta chăm chú quan sát cô: “Sắc mặt cô không được tốt lắm, cô không sao đấy chứ?”
“Đột nhiên tôi thấy đau bụng quá”.
Sơ Vũ cầm túi xách che bụng: “Không biết có phải do ăn đồ gì không hợp vệ sinh…Tôi muốn đi nhà vệ sinh một lát…”
“Được”. Vu Phong định đi tìm nhà vệ sinh, Sơ Vũ liếc nhìn xung quanh rồi vỗ nhẹ vào cánh tay anh ta: “Tôi đi bên kia xem sao. Xin anh hãy đợi tôi ở đây một lát”.
Không đợi Vu Phong trả lời, Sơ Vũ bước vội vào beauty salon trên tầng ba. Cô gái tiếp tân lễ phép hỏi Sơ Vũ hai câu rồi khách sáo chỉ vị trí nhà vệ sinh cho Sơ Vũ. Sơ Vũ đi xuyên qua beauty salon, còn kịp nghe thấy tiếng cô tiếp tân: “Xin lỗi anh, chỗ chúng tôi đàn ông không được vào bên trong. Nếu anhđợi bà xã hay bạn gái, mời anh ngồi đợi ở đại sảnh”.
Beauty Salon chia thành từng phòng nhỏ. Sơ Vũ chặn một nhân viên hỏi, ở đây có cửa sau không, cô bị bạn trai đã chia tay bám theo gây chuyện phiền phức. Cô nữ nhân viên mới ngoài đôi mươi nhìn Sơ Vũ rồi quay đầu nhìn Vu Phong ở bên ngoài: “Là anh ta?”.
Sơ Vũ gật đầu, người nhân viên vỗ vai cô: “Chị đi theo hành lang vào bên trong, tận cùng là phòng thay quần áo của nhân viên. Bên cạnh phòng thay đồ có một cái cửa, nối với lối thoát hiểm của trung tâm thương mại. Chị yên tâm, em sẽ giữ anh ta lại, đảm bảo anh ta không bắt được chị”.
“Cám ơn em!”
Sơ Vũ cảm kích quay người bước đi, chỉ lằng nhằng một lúc thôi đã 40 phút trôi qua. Sơ Vũ cảm thấy mồ hôi chảy xuống quần áo cô ướt đẫm. Cô vội vàng xông đến lối thoát hiểm do người nhân viên chỉ dẫn, thuận lợi xuống đến tầng một. Quả nhiên, bên này là cửa ra của Trung tâm thương mại. Sơ Vũ nhanh chóng bắt taxi, lên xe đi mất.
Xe taxi đi chưa đến 10 phút, di động Sơ Vũ kêu. Cô cúi đầu nhìn, thấy số điện thoại của Vu Phong. Sơ Vũ tắt máy rồi bỏ điện thoại vào túi áo, hối hả giục tài xế: “Tôi có việc gấp, phiền anh đi nhanh hơn một chút”.
May mà trên đường không bị kẹt xe, Sơ Vũ nhanh chóng tới trường đại học của em gái. Sơ Vũ hỏi thăm nhà thể dục của trường rồi chạy như bay về hướng đó. Vừa chạy vừa thở hổn hển, cuối cùng Sơ Vũ cũng đến nơi.
Nhà thể dục của trường đại học chia thành hai tầng, tầng một là phòng tập tenis và bể bơi, tầng hai là phòng tập bóng rổ. Sơ Vũ đẩy cửa vào, tầng một không một bóng người, cô vội chạy lên tầng hai. Vừa vào đến nhà tập bóng rổ, Sơ Vũ nghe thấy tiếng người ở bên trên: “Đúng hẹn thật, cô đến rồi?”
Sơ Vũ lập tức quay đầu, bên trên có 4 người đàn ông. Em họ Sơ Vũ nước mắt giàn giụa, bị kẹp giữa hai người đàn ông. Người đàn ông vừa lên tiếng cũng là người gọi điện thoại cho Sơ Vũ. Cô từ từ điều hòa hơi thở, nhìn thẳng vào hắn: “Tôi đã đến rồi, mau thả em tôi ra!”.
“Tất nhiên rồi, chúng tôi cũng chẳng muốn giữ con bé làm gì. Mục tiêu của chúng tôi là cô chứ không phải con bé”.
Người đàn ông cười cười: “Tuy nhiên, chúng tôi phải đưa cô đi khỏi đây an toàn mới có thể thả con bé. Không thể để con bé đi báo tin, cô nói có đúng không?”.
Người đàn ông giơ tay ra hiệu, một tên đứng bên cạnh Đặng Hân rút chiếc khăn tay từ trong túi bịt chặt lên mặt cô bé. Đặng Hân kinh hoàng giãy giụa vài cái, rồi từ từ bị ngất đi. Người đàn ông lại gật đầu với mấy tên đằng sau, cả đám người thả Đặng Hân, lặng lẽ dẫn Sơ Vũ đi xuống dưới.
Nhìn vẻ mặt không thân thiện của đám người này, Sơ Vũ bỗng ngửi thấy mùi nguy hiểm. Cô bất giác cầm túi xách che lên trước ngực: “Lục Tử Mặc muốn các anh đưa tôi đâu?”.
“Lục Tử Mặc?”
Người đàn ông quay đầu nhìn mấy tên ở đằng sau, rồi nhìn sang Sơ Vũ. Hắn đột ngột tiến lại gần giữ chặt cánh tay Sơ Vũ, nở nụ cười thâm hiểm: “Ai bảo cô, chúng tôi là người của Lục Tử Mặc?”
Hết chương 12
bạn đang đoc truyện tại vkldkm.sextgem.com
QUAN HỆ NGUY HIỂM | Chương 13: Vực thẳm
Sơ Vũ không biết mình đã bị nhốt mấy ngày, đôi mắt cô bị bịt chặt, miệng bị dán một miếng băng dính. Chân tay Sơ Vũ ban đầu bị trói ngược ra đằng sau nên rất đau nhức. Dần dần, chân tay cô tê liệt đến mức không còn cảm giác gì nữa.
Mũi Sơ Vũ ngửi thấy vị tanh của nước biển, mặt đất dưới chân dập dà dập dềnh. Sơ Vũ đoán mình bị bắt cóc lên một con thuyền, nhưng cô không rõ mình đang ở đâu.
Mắt đã không nhìn thấy nên thời gian đối với Sơ Vũ không có khái niệm cụ thể. Cô bị trói trong khoang thuyền, không có việc gì để làm, Sơ Vũ bắt đầu nhớ lại toàn bộ thí nghiệm trong suốt quá trình học đại học, với mục đích giảm nhẹ nỗi sợ hãi trong lòng.
Sơ Vũ nhớ đến một tiết học giải phẫu. Cô và bốn bạn nữ được phân thành một tổ. Lần đó, tổ của cô giải phẫu một chú thỏ trắng. Họ tiêm thuốc mê cho con thỏ, sau đó đóng bốn chân thỏ lên bàn mổ. Không hiểu tại sao, mặc dù bọn cô đã tiêm rất nhiều thuốc gây mê nhưng con thỏ vẫn ra sức giãy giụa, phát ra tiếng kêu ai oán. Tiếng kêu của con thỏ thu hút sự chú ý của tổ khác, khiến thầy giáo tức giận, chê bọn cô đến việc gây mê một con thỏ cũng làm không xong.
Cuối cùng, tổ của cô cũng giải quyết xong con thỏ. Khi mổ bụng, cô mới phát hiện con thỏ đó có bảy bào thai rất nhỏ.
Hình như đó là lần cuối cùng Sơ Vũ bị chấn động trước một sinh mệnh. Không biết có phải hành nghề bác sỹ đã lâu, thái độ của Sơ Vũ đối với sự sống chết không giống người bình thường. Không biết từ lúc nào, trái tim cô dần trở nên chai sạn. Mỗi ngày, cô phải đối diện với các loại bệnh nhân khác nhau. Từ trong tiềm thức, Sơ Vũ coi họ không phải là con người, mà chỉ là đối tượng làm việc của cô. Thậm chí khi ở trên bàn mổ, chó mèo, thỏ hay thi thể vớt ra từ bể phooc môn cũng chẳng có gì khác biệt.
Có lẽ vì trái tim cô sắt đá, nên cô mới bị thu hút bởi một thứ phản nghịch, mạnh mẽ, tanh mùi máu. Ngẫm lại mới thấy, Lục Tử Mặc hình như phù hợp với tất cả yếu tố nói trên.
Sơ Vũ cảm thấy rất mệt mỏi, cô không ngừng hồi tưởng, khiến đầu óc hơi quay cuồng. Người trên thuyền không cho Sơ Vũ ăn cơm, chỉ thỉnh thoảng đút cho cô tý nước. Con người trong tình trạng không ăn chỉ uống nước có thể sống nhiều nhất bảy ngày. Dựa theo kiến thức phổ thông này, khoảng thời gian bọn chúng giam cô ở đây sẽ không vượt quá bảy ngày....