Đọc Truyện Sex - Em Sướng Quá Anh Ơi Là Anh Ơi
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 15823
Chia sẻ:
"Phải, cô biết ông ta hả?"
"Dạ, cái ông khùng ấy ở vùng này ai mà không biết. Ông ta tự xưng là cháu hai mươi đời của Chung Quì gì đó, chuyên trừ tà bắt ma."
"Phải rồi, là ông đó. Tôi bị con Ma Ngải này bắt từ nhà ông Chung Tử đó."
Cô gái ngạc nhiên hỏi:
"Ủ, con quái vật là con Ma Ngải à? Sao ông biết. Mà ông làm gì tới nhà Chung Tử để bị nó bắt."
Lưu lết lại gần cô gái, chàng nắm lấy tay cô ta từ từ kể lại hết mọi chuyện. Trời đã thực tối. Trong căn hầm không còn ai nhìn thấy ai nữa. Cô gái sau khi nghe hết câu chuyện của Lưu đã có cảm tình với chàng thúc nhiều, vì hy vọng được cứu sống. Hơn nữa, khi kể ehuyện. Lưu chỉ nói là chàng ở Mỹ về và con Ma Ngải do một người bạn cùng nhà nuôi mà chàng không biết. Những vụ lăng nhăng với các cô gái kháe cũng bị Lưu cố tình bỏ quên. Cái mác Kỹ Sư Nguyên Tử lại được chàng tô đậm lại càng làm cho cô gái gần gửi chàng hơn,
Khí hậu trong căn hầm chứa xác chết này thực lạnh, cái lạnh rùng rợn chứ không phải như thời tiết mùa đông bên Mỹ. Không ai bảo ai, cả Lưu và cô gái đã ngồi sát bên nhau như một cặp tình nhân, họ ôm lấy nhau như để tìm hơi ấm từ thân thể người cùng hoạn nạn. Lưu thì thào:
"Em tên gì?"
Cô gái nói nho nhỏ: .
"Dạ, em tên Mơ."
"Mơ có gia đình chưa?"
"Dạ, em lấy chồng đượe hai năm thì anh ấy bị bắt đi nghĩa vụ quân sự và chết ở bên Cam Bốt cũng hơn một năm rồi."
"Bầy giờ em ở với ai?"
"Em ở vớicha mẹ chồng và con em."
"Em có mấy đứa con rồi?"
"Mới có một cháu thôi."
"Nó được mấy tuổi?"
"Dạ, cháu mới được ba tuổi."
"Em có tính lấy ehồng nữa không?"
"Em cũng không biết."
Lưu ôm Mơ sát vô chàng hơn nữa, nàng ngả hẳn vô ngực chàng, thì thầm: .
"Vợ anh ở Mỹ à?"
Lưu cười nho nhỏ:
"Mục đích anh về Việt Nam là để đi dự đám cưới của người yêu mình một lần chót cho trọn tình trọn nghĩa, lúc nãy anh nói em không nhớ sao. Làm gì có vợ mà ở Mỹ chứ?"
Tự nhiên Mơ thấy vui vui, thì thầm:
"Biết đâu chuyện đàn ông các anh. Nhiều khi người ta có vợ rồi vẫn còn ham của lạ thì sao?"
"Cái đó là đưưng nhiên rồi, nhưng trời cho mỗi người một cái số. Nếu anh có số đào hoa còn nói gì. Đằng này thầy bói nói anh số cô quả. Chẳng những không có vợ mà tất cả nhữngngười mình yêu đều không có ai thương mình thực sự đâu."
Bàn tay Mơ siết chặt hơn, nàng nói nho nhỏ:
"Em không tin, với một Việt kiều ở Mỹ như anh. Lại có bằng Kỹ Sư Nguyên Tử nữa bộ không có cô nào mê anh sao. Chắc anh kén quá thôi. Nếu được gặp anh sớm hơn, khi còn trong trắng em đã mê anh rồi."
Lưu cười thầm trongbụng, chàngbiết câu mở lời khôn khéo của Mơ đầy ý nghĩa. Lưu cúi xuống thì thào trên má nàng:
"Nhưng bây giờ chồng em chết rồi, cũng kể như chưa có chồng thôi. ớ bên Mỹ người ta lấy nhau rồi ly dị, rồi lấy nhau là chuyện thường, miễn là họ yêu nhau thực sự. Còn dĩ vãng không ai nhắc tới bao giờ. Chuyện xác thịt dĩ vãng như chuyện ngoài da mà thôi. Không ảnh hưởng gì tới tương lai cả. Không biết bây giờ anh có được yêu em không?"
Tim Mơ đập mạnh, không lý trong cái họa lại tìm được hạnh phúc bất ngờ như thế này sao? Dù gì anh ta cũng là trai tân, lại là Việt Kiều nữa, đó là chưa nói tới bàng cấp cao chót vót kia, làm gì mà nàng tìm được ai hơn chàng. Chỉ có điều anh ta nói thực lòng không, hay làchỉ muốn chơi cho qua đưừng. Vì phải nghĩ lại, thân phận nàng có xứng đáng với chàng hay không? Mơ nói thực nhỏ và dụi đầu vô ngực Lưu như cầu xin một sự thương xót.
"Em đâu có đáng gì mà anh nói thế, chỉ quen anh cũng đủ mãn nguyện rồi, đừng nói được yêu."
Lưu cúi xuống thực sâu, chàng hôn lên ngực nàng qua làn vải mỏng. Chàng không ngờ bộ ngực của Mơ lại lớn và chắc nịch như vậy. Có lẽ gái một con, lại là dân lao động, thân thể nàng chắc chắn phải như tượng thần vệ nữa rồi.
"Nếu chúngmình thoát khỏi đây, em có muốn theo anh về Mỹ không. ớ chốn này anh không sống nổi rồi đó."
Mơ cúi xuống, hôn nhẹ lên gáy Lưu sung sướng.
"Anh nói thực đó hả, đừng gạt em nhé."
"Không gạt đâu, anh cũng lớn tuổi rồi, cần phải có một người đàn bà bên cạnh sống hủ hỉ với nhau trong cuộc đời.
"Em có muốn theo anh không?"
"Còn gì sung sướng cho em hơn nữa hả anh. Hoạn nạn đã có nhau, còn gì em không chiều anh được."
Bàn tay Lưu lùa vào cạp quần Mơ, mò xuống thực sâu. Hơi ấm da thịt làm bàn tay chàng rạo rực. Cô gái Việt gốc Hoa này là người Hoa đầu tiên trong đời chàng được ôm ấp Hình như có cái gì là lạ thích thú.
"Em dám bỏ con theo anh sao?"
Hình như Mơ hơi lo lắng:
"Bộ người ta không cho mình đem con nít qua Mỹ hả anh?"
"Cho chứ, nhưng cha mẹ chồng em cớ cho em đem nó theo không?"
Mơ có vẻ vui lên ngay.
"Em là mẹ nó, bây giờ em có đi lấy ehồng thì con vẫn phải theo mẹ chứ có ai cản được đâu. Hơn nữa ông nội bà nội nó cũng già lắm rồi, làm sao coi cháu được chứ."
"Thế còn anh em chồng thì sao?" .
"Ai có phận của người ấy, làm sao họ lo cho con em được Bây giờ đâu có phải nhưtrước ngày giải phóng, cuộc sống dễ dàng, muốm làm gì thì làm. Nhưng anh có cho nó theo không?"
Lưu hít một hơi thực mạnh trên làn da mịn màng thơm ngát ấy.
"Thương mẹ mà không thương con được hay sao, em có cho nó gọi anh bằng ba không?"
Trong bóng tối hơi thở Mơ rồn rập, miệng nàng vừa ngậm cứng lấy môi Lưu. Hàng nút áo trước ngưc bật tung ra tự hồi nào. Bàn tay Lưu tham lam vồ vập. Bỗng có người nắm lấy tay chàng kéo ra, Lưu giật mình, chàng biết con Ma Ngải đang đứng bên cạnh hít máu từ ngón tay chàng. Như vậy là mười hai giờ đêm rồi. Lưu không muốn làm Mơ sợ hãi, chàng đưa tay ra xa cho nó tự do muốn làm gì thì làm. Nhưng ngay lúc ấy. Mơ thấy chàng buông nàng ra, nhìn lên, thấy hai con mắt xanh lè, nàng rú lên kinh hãi:
"Con Ma Ngải đã đến rồi kìa anh ơi."
Lưu dùng tay trái ôm chặt lấy nàng thì thầm:
"Em đừng sợ, tới giờ nó hít máu anh rồi. Nó không đụng tới em đâu."
Mơ vẫn run lẩy bẩy trong tay Lưu.
"Nó... nó hút máu anh có sao không?"
"Không sao đâu, mỗi ngày nó chỉ cần hai giọt máu của anh thôi. Nó không hút máu anh mà chỉ hít vào lỗ mũi như người ta phi xì ke vậy. .
"Sao lạ vậy anh?" .
"Anh cũng không biết." '
"Nó có cắn anh bao giờ không?"
"Chẳng những không mà anh còn sai khiến được nó nữa?"
"Thếtại sao nó lại bắt anh vô đây và làm cho chân anh tê liệt nữa."
"Tại anh đi kiếm thầy hại nó và luôn luôn chạy trốn nên nó mới làm vậy."
Lúc ấy con Ma Ngải cũng đã hít máu Lưu xong, nó hoá gió bay đi ngay mà không đá động gì tới Mơ. Nàng không còn sợ hãi nữa, hỏi Lưu:
"Anh đã sai khiến được nó, tại sao lại đi kiếm thầy hại nó chứ?"
"Tại vì như anh nói với em lúc nãy. Ông thầy cho anh hay nó chỉ lợi dụng anh trong ba mươi sáu ngày để lớn lên là giết anh rồi trở về thế giới riêng của tụi nó."
"Anh nuôi nó được bao nhiêu ngày rồi?"
"Kể cả hôm nay là mười bảy ngày."
"Như thế nó còn cần anh tới mười chín ngày nữa mới giết anh."
"Đúng rồi, từ giờ tới ngày đó, mình làm sao liên lạc được với ông Chung Tử là có hy vọng được cứu thoát."
"Anh có chắc ông Chung Tử giết được nó không?"
"Anh hy vọng ở ông ta nhiều lắm."
"Tại sao?"
"Vì chỉ trong nháy mắt, sáng nay ông ta đã chém cụt một cánh tay của nó rồi."
"Hèn gì nó về đây, cầm cánh tay cụt ăn hết cả xương lẫn thịt."
"Nó ăn thịt nó à?"
"Dạ, thật là ghê gớm?"
"Em nhìn thấy hết hay sao?"
"Dạ, nó bắt em được ba ngày. Hút máu em một lần đầu, rồi sáng nay nó bị thương trở về đây, ăn hết cánh tay của nó rồi lại hút máu em một lần nữa, xong là bay đi ngay."
"Tối nay chúng mình có thể được yên thân vì nó đã đi rồi." .
Mơ ôm chặt lấy Lưu thì thầm:
"Nêú em có phải chết bên anh cũng thoả mãn rồi."...