Đọc Truyện Sex - Cô Tám Hàm Muốn Tình Dục
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 10641
Chia sẻ:
"Ừ, nhưng anh không được bầy đặt cho nó đó."
Lúc ấy Cam cũng vừa trong phòng tắm đi ra, thấy hai người ôm nhau xà nẹo, cười hì hì:
"Mới đây mà đã dính vô nhau rồi, tôi cũng sợ bà Thơm luôn."
Thơm trả đũa liền.
"Mày lo cái thân mày đi, đừng có làm bộ. Anh Lưu nói hết với tao rồi đó."
Cam kêu "á" lên một tiếng, xông lại, vật Lưu xuống giường, leo lên bụng chàng. Hai chân nàng kẹp hai bên hôngLưu, mình chồm tới trước căng hai tay chàngra, nhìn vô mặt Lưu, hỏi:
"Anh dám à?"
Lưu nằm dưới nhìn lên. Thân thể Cam tròn tria, bộ ngực nung núc, rung rinh theo hơi thở nàng hổn hển.
Chàng cười hì hì, nói:
"Anh dám cái gì đâu?"
"Thì bà Thơm bả ấy nói đó."
"Nói cái gì?"
"Nói cái gì ai biết."
"Vậy mà em hỏi anh."
Thơm cười khúc khích, nói:
"Mấy người ở đó nói chuyện ràng lân đi, để tôi đi tắm cái đã.
Thơm nói xong bước vô phòng tắm, nàng múc nước kỳ cọ Thân thể mấy bữa nay bẩn thỉu ghê hồn. Cam và Lưu vẫn cãi nhau chí choé bên ngoài, thực trẻ con. Bất giác nàng mỉm cười. Tự nghĩ, con Cam dù sao cũng chỉ có mười sáu tuổi. Thân thể nó to lớn và đẫy đà hơn nàng nhiều cũng chỉ vì ăn chưa no, lo chưa tới. Tâm tính vô tư, chưa biết gì mùi đời. Nàng cố tình tắm thực lâu để cho Lưu đùa rỡn với Cam cho thoả thích. Thơm nghĩ tới cả hai chị em nàng cùng được lòng Lưu, lo gì cuộc sống gia đình phải khó khăn nữa. Dù chàng có về Mỹ, không lẽ mỗi tháng không gửi về được vài chục đô la hay sao. Nhưng chợt nghĩ tới chuyện con Ma Ngủi, Thơm rùng mình, nàng run lên và chạy vội ra nhà ngoài. La lớn:
"Mấy giờ rồi anh Lưu."
Lưu đang ôm Cam, nghe Thơm hỏi, giật nẩy mình nhìn đồng hồ. Chàng hấp tấp trả lời:
"Gần mười một giờ đêm rồi, sao nhanh quá vậy kìa."
Thơm giục.
"Anh vô tắm đi, con Ma Ngải sắp tới rồi đó." Lưu lật đật phóngvô buồngtắm ngay, chàng kỳ cọ thực kỹ. Những vết máu đọng lại từ tối qua vẫn còn lốm đốm trên da thịt chàng. Hơn nửa tiếng sau Lưu mới tắm xong.
Chàng ra nhà ngoài bảo Cam:
"Anh chắc em phải tắm lại qưá, lúc nãy chúng mình ôm nhau, mình mảy anh dơ lắm, còn toàn máu đọng lung tung trong mình à."
Cam lật đật chạy vô buồng tắm, Bối nước ào ào ngay. Vừa tắm, nàng vừa la chói lói:
"Người anh hôi như cú hà."
Lưu cười hì hì ôm lấy Thơm. Thân thể nàng mát rười rượi. Chàng thì thầm: '
"Anh muốn mang em qua Mỹ sống cho tới già quá."
Thơm hôn lên miệng Lưu, nói:
"Sốngtới già rồi ném em vô nhà thương dưỡng lão phải không?" .
"Thì lúc đó anh cũng vô đó luôn."
"Anh nói nghe tình nghĩa lắm. Em mới có vắng mặt mấy tiếng đồng hồ là đã lột quần áo mụ Chín y tá ra rồi còn làm bộ."
Lưu nói nhây:
"Thì đàn ông nào không vậy. Tại mụ ấy cứ hây hây trước mặt anh. Kín kín, hở hở. Làm bộ khám bệnh, vuốt vuốt ve ve, làm sao anh chịu nổi."
"Thế là anh đè đại ngư'ời ta ra à?"
"Thì bà ấy muốn thế mà."
"Tại sao anh biết chắc người ta muốn chứ. Không lý bà ấy dám tấn công anh trước."
"Không phải bà ấy tấn công anh trước. Nhưng mà bà ấy mặc áo rộng thùng thình, làm bộ cúi xuống khám bệnh cho anh. Trong chiếc áo bà ba đó lại không có đồ lót. Bộ ngưc to nhưtrái bưởi Biên Hòalúc lắc nhưthếai mà không thấy."
"Thấy thì sao chứ. Tự nhiên anh dám rớ vô sao?"
"Thì ai mà dám, nhưng bà ấy cứ đứng như vậy thực lâu cốý cho anh ngắm nghía. Rồi nhìn anh mỉm cười như đồng lõa. Anh mới nắm lấy tay bà ấy. Bà ta cũng chẳng nói gì chỉ nhìn anh mỉm cười. Lúc ấy anh níu bà ta xuống, bà theo tay anh nằm đè lên mình anh. ép sát bộ ngực vô ngực anh nên anh mới hôn lên miệng bà ấy."
"Thế là hai người bắt đầu à?"
"Thân thể anh như ngồi trên lò lửa, còn chiu thế nào nổi nữa. Chuyện gì phải tới nó phải xẩy ra thôi."
Thơm cười khúc khích.
"Em nghi anh xạo quá, cứ làm như tiểu thuyết ấy. Mấy ông có học ở Mỹ về, ông nào ông đó nói năng ngọt như đường phèn, chịu không nổi."
Lưu xạo đã quen, chàng biết là Thơm biết chàng xạo nhưng vẫn cứ tin, và chính chàng nói xạo riết rồi cũng tưởng là mình nói thiệt. Lưu cười hì hì, ôm ghì lấy Thơm hôn lên môi nàng.
Khi Lưu ngước mặt lên, bỗng chàng giật mình thấy con Ma Ngải đứngbên cạnh tự hồi nào. Bây giờ nó to lớn, kềnh càng nhưmột người khổng lồ. Miệngnó dính đầy máu tươi, hiển nhiên là vừa đi hút máu ai ở đâu rồi. Nó hất Thơm qua một bên, nắm lấy tay Lưu đưa lên miệng cắn nhẹ cho rỉ máu rồi đưa lên mũi hít liên hồi. Xong đâu đấy, nó xoay mình biến mất thật lạ lùng. Lúc ấy Cam cũng vừa ló đầu ra khỏi phòng tắm. Nàng thấy con Ma Ngải đang biến thành gió lướt đi, đứng chết như trời trồng.
Lưu thấy Thơm bị nó hất văngxuống sàn nhà. Khi con Ma Ngải biến đi rồi, chàng lật đật ôm lấy nàng bế lên giường. Thơm thiêm thiếp như người say ngử. Hiển nhiên nàng đã xỉu đi rồi. Một lúc sau nàng từ từ mở mắt, nhưng mặt mày lơ lơláo láo. Cam cũngtử từ đi lại, nàngngồi nhìn Thơm không nói năng gì. Lưu thấy Cam cũng không hơn gì Thơm, nét mặt cả hai người đều như nhau. Chàng biết chắc cả hai đã chìm vào trạng thái hôn mê, ảnh hưởng của Ma Ngãi rồi.
Sáng sớm Lưu đã vội vã thức dậy. Chàng biết bây giờ không còn trông cậy gì được ở Thơm và Cam nữa. Chàng kêu ông quản lý phòng ngủ, đưa một ít tiền nhờ ông ta lo lắng ăn uống cho haingười và dặn không được để ai làm phiền hà gì tới hai nàng.
Ông quản lý được món tiền lớn cười hả hê, hỏi:
"Chẳng hay ông anh mắc đi đâu có lâu không?"
Lưu cười gượng:
"Chính tôi cũng không biết, lâu thì không biết bao lâu mới kiếm ra, còn may mắn có thể gặp liền trong ngày không chừag."
Ông quản lý tò mò hỏi:
"Chắng hay ông anh có thể cho tôi biết ông đi kiếm ai được không?"
Lưu cười nói:
"Có gì bí mật đâu. Tôi di kiếm lão đạo sĩ có tên là Chung Tử ở miêú Chung Quì."
Ông già quản lý phòng ngử bật cười ha hả, nói:
"Tưởng ai, hoá ra cái thằng khùng đó."
Lưu nghe nói mừng rở, lụp chụp hỏi:
"Nói như vậy có nghĩ là ông biết ông ta ở đâu hả?"
Ông quản lý cười hi hì.
"Ông kiếm thằng khùng đó làm chi vậy?"
Lưu ngạc nhiên hỏi:
"Bộ ông ta khùng thật sao hả ông?"
"Tôi cũng không biết, nhưng y đi tứ xứ xưng là cháu hai mươi đời của Chung Quì. Tên y là Chung Tử, ở cái chòi nho nhỏ tận eùng con hẻm đằng sau phòng ngử này. Y vẫn nói đó là Miêú Chung Quì có tức cười không."
Lưu mừng rỡ, cám ơn ông quản lý phòng ngử. Lật đật đi ngay. Chàng không ngờ kiếm cùng trời đất không gặp, bất ngờ nó lại ở ngay sau lưng mà không biết. Lưu đi vòng qua ngả sau, quả thực có con đường hẻm nhỏ đi vô một con xóm lao động ngay đằng sau con phố của phòng ngủ. Con hẻm cũng không dài gì lắm, chàng chỉ đi chừng hai chục phút là hết đườhg. ớ tận cùng có một cái nhà nho nhỏ, sơn đỏ chói, có mấy chữ Chưng Quì Miếu viết nguệch ngoạc, hình như bằng nhựa đường thì phải. Chữ viết như con nít chơi, viết bậy lên tường.
Lưu hơi thất vọng, nhưng chàng đã tới nơi cứ vô hỏi có mất mát gì đâu. Lưu gõ cửa. Có tiếng hỏi vọng ra ngay.
"Ai đó?" '
Lưu lên tiếng.
"Xin cho gặp bác Chung."
"Không có bác nào ở đây cả, có mình tôi thôi à có lẽ bác Chung chết lâu rồi." .
Lưu vội nói:
"Dạ, thưa cho tôi gặp cụ Chung Tử ạ."
Tiếng vọng trong nhà lại nói ra, có vẻ bực tức.
"Cụ cái gì, chỉ có Chung Tử ta thôi chứ làm gì có cụ Chung Tử nào lọt vô đây chứ. Thôi, nhà ngươi đi đi, đừng ở đó mà lảm nhảm, ta ra phang cho một gậy bây giờ."
Lưu vẫn cố nói:
"Thầy Phục Linh dặn con tới kiến thầy Chung Tử có điều quan trọng."
Tiấng trong nhà lại vọng ra.
"Tên Phục Linh ra sao rồi? sai ngươi tới Um ta có chuyện gì đó?' .
Lưu vừa nghe xong, cánh cửa đã bật mở. Chàng thấy một ngã đàn ông trẻ trên dưới ba mươi. Cặp mắt xanh lè, sáng quắc. Đặe biệty có hàm râu quai hàm thực rậm, vểnh lên như Trương Phi trong truyện Tam Quốc Chí. Nhưng lại lùn tịt và ốm tong teo, trông thực dị tưứng. Lưu vội cúi đầu chào, kính cẩn nói:...