Đọc Truyện Sex - Cô Tám Hàm Muốn Tình Dục
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 10629
Chia sẻ:
Chàng cầm tấm ảnh tên Phú đưa ra tnlớc mặt con Ma Ngải, nói lớn:
"Giết nó, giết nó đi."
Con ma Ngải nhìn chăm chú vào tấm ảnh tên Phú với cặp mắt ma quái, yêu tinh. Lưu mừng rỡ, biết cơ hội trả thù eủa chàng đang tiến gần.
Bỗng nhiên con Ma Ngải với tay, choàng qua cổ Lưu vít xuống, ghé miệng cắn ngay vào lỗ tai chàng. Thật là bất ngờ, lỗ tai đau như dao xén. Lưu té lộn về phía sau, đầu chàng đụng vào góc đi văng. Máu ở lỗ tai và đầu Lưu rỉ ra lênh láng. Lưu trông thấy con Ma Ngải đang nhai cái lỗ tai chàng một cách ngon lành. Người chàng sửng sờ bất động, máu me khắp người. Lưu hoang mang không biết con Ma Ngải này sẽ trả thù cho chàng hay là sẽ giết chàng đây.
Con Ma Ngải vừa nuốt hết cái lỗ tai của Lưu, nó lại nhìn chàng với cặp mắt gian ác, tham lam, thèm thuồng. Khi tia mắt tinh quái của nó gặp ánh mắt của Lưu, chàng rùng mình lùi bước. Ngay lúc đó chân Lưu vấp vô khúc cây lúc nãy mới đem vô, chàng cúi xuống lượm thì con Ma Ngãi cũng đã phóng tới trước mặt Lưu.
Chàng không còn do dự gì nữa, dơ cao khúc cây nện mạnh vô đầu con Ma Ngải. Chỉ nghe nó thét lên một tiếng và bắn vào tườhg. Cũng ngay lúc ấy, toàn thân Lưu như vừa bị sấm sét .đánh trúng. Máu tươi từ trong miệng Lưu vọt ra có vòi. Mặt mày xây xẩm, Lưu thấy mọi vật chung quanh quay mòng mòng, trời đất như Bụp đổ, sâm chớp vang lừng, đèn đuốc chớp nhoáng, vụt tắt. Trái tim thóp lại như ngừng đập. Hơi thở tắc nghẹn. Lưu muốm kêu lên nhưng cuống họng như bị nghẹt lại tự bao giờ, chàng chỉ phát ra được những tiếng khẹt khẹt. Mắt chàng cũng mờ đi vì máu vừa ứa ra từ trong hố mắt. Trước khi ngất đi, một cảm giác vừa xuất hiện trong đầu Lưu: Chàng và con Ma Ngải đã trở thành là một, những gì nó cảm giác, chàng đều cảm nhận như đúc. Như thế là máu mủ đồng thông rồi còn gì.
Không biết thời gian bao lâu, Lưu từ từ tỉnh lại. Vừa mở mắt ra, Lưa trông thấy tất eả đều là máu đỏ. Chàng dụi mắt, qua lớp mây lờ mờ đỏ thắm vì máu đọng lại trên mí mắt, Lứu đọc được kim đồng hồ trên tường. Thì ra chàng đã ngất đi hơn một tiếng đồng hồ. Thật là buồn cười, con Ma Ngải cũng vừa lồm cồm bò dậy cùng một lúc với Lưu. Coi bộ nó cũng bị thương rất nặng. Qua kinh nghiệm vừa vồi, Lưu không còn dám tấn công nó nữa. Vì hơn ai hết, Lưu biết Ma Ngải với chàng bây giờ máu mủ đồng thông. Đánh nó tức là tự đánh mình vậy. Điều này đã thành sự thực hiển nhiên rồi.
Tuy nhiên, Ma Ngải vẫn còn chưa biết được sự thực. Khi Lưu tới gần, nó nghiến răng trèo trẹo, ánh mắt toé ra một tia sáng thù hận ghê gớln, hai tay cung lại như thủ thế, gằm gằm sẵn sàng đối phó. Lưu cố làm mặt thật hiền hoà, chìa tấm ảnh tên Phú ra trước mặt nó, hồi hộp, nói:
"Đừng giết tao, hãy giết thằng này. Nó là kẻ thù của chúng mình đó."
Con Ma Ngải từ từ đưa một tay cầm lấy tấm hình ngắm nghía. Mắt nó toé hung quang, xong nhìn Lưu hiền lành như biết lỗi. Chàng xoa nhẹ đầu con Ma Ngãi. Nó rúc vô ngực chàng, Lưu ômlấy nó, lòng mừng vô hạn. Như thế này lo gì không trả được thù.
Một lúc sau, con Ma Ngải cầm tấm hlnh của thằng Phú chui vô hang. Lưu vô phòng tắm, chàng nhìn mình trong gương sững sờ. Mắt, mũi, tai, miệng đầy máu me. Một bên tai cụt ngủn. Đầu chàngbị một lỗ thủng trông thấy rõ. Tóc dính đầu máu đã đông đặc. Trong thấy hình dáng tướng mạo của chính mình, Lưu giở khóc, dở cười, nghĩ thầm:
"Như thế này trông mình còn gớm ghiếc hơn con Ma Ngải nữa, hèn chi nó không chịu khuất phục mình là phải rồi."
Tới mười hai giờ khuya, Lưu lại vô phòngnuôi MaNgải, chích máu cho nó hít. ánh mắt của Ma Ngải vẫn ma quái nhưng không có gì khác lạ. Khi Lưa đưa ngón tay vô mũi nó, nó ngửa mặt lên, nhắm mắt lại hít vô thật mạnh, con mắt lim dim hưởngthụ, miệng nhe rahàm răngnhọn hoắt, lóng lánh tới rợn người. Lưu rùng mình, vội vàng rút tay lại.
Như vậy là đã qua được chín ngày. Hôm nay đã bước qua ngày thứ mười. Theo như tên Song Ba nói; khi nuôi Ma Ngủi được ba mươi sáu ngày, nó sẽ trở thành MaVương vô địch. Nhưng qua khỏi chín ngày, cũng đã có thể sai khiến nó đi giết người rồi. Có nghĩa là Lưa đã đi được một đoạn đường. Còn ba chặng nữa. Mỗi chặng là chín ngày. Nhưng chàng đâu có cần thiết phải chờ đợi tới khi con Ma Ngải thành Ma Vương. Bây giờ không đi giết tên Phú còn chờ tới bao giờ nữa.
Ngày mai là đám cưới của tụi nó, con Ma Ngải đã nuôi được mười một ngày. Nhất định phải đem nó tới giết tên Phú cho bằng được mới nghe.
Trời đã xâm xẩm tối. Hôm qua Lưu nói dối với Cam là bị máy nguyên tử eắt xém lỗ tai, suýt chết nên tối nay Thơm tới thăm chàng. Khuôn mặt của Thơm giống Tú Quyên quá, cũng vì vậy mà hôm mới tới Lưu mới để cho nàng giúp việc ở đây.
Khi Thơm tới cũng cho Cam hay mẹ nàng ở nhà đau nặng. Lưu nhân cơ hội bảo Cam về nhà thăm mẹ, sáng mai hãy lại. Còn Thơm ở đây chơi một lát rồi về. Cam lật đật về nhà ngay.
Lưu đóng cửa cẩn thận, trở vô nhà thấy Thơm ngồi trên sàn nhà, chàng nắm tay nàng nói:
"Em lên ghế ngồi, làm cái gì mà ngồi dưới đất thếnày."
Thơm mỉm cười nói:
"Nhà anh có một cái ghế, không lẽ em ngồi cho anh đứng sao?"
Lưu vuốt má nàng, nói:
"Chứ không phải em giận anh ngủ với mụ Chín hả?"
Thơm nhìn xuống đất, giọng nàng hơi nhỏ lại:
"Anh muốn ngủ với ai thì ngủ chứ em đâu có quyền gì cấm cản anh."
Lưu để tay vô cằm Thơm, nâng mặt nàng lên hỏi nhỏ:
"Em không giận anh thực chứ?"
Thơm không trả lời, nhìn Lưu đắm đuối. Một lúc sau, nàng nói nho nhỏ:
"Anh bị máy nguyên tử cắt đứt lỗ tai có đau không?"
Lưu lắc đầu nhè nhẹ, kéo sát Thơm vô lòng, với tay tắt đèn. Ánh trăng lọt qua cửa sổ lờ mờ, nhưng Lưu vẫn thấy rõ thân thể Thơm run lên trong vòng tay chàng. Hơi thở mạnh hơn khi Lưu từ từ cởi hàng nút áo trước ngực nàng. Làn da trắng muốt lồ lộ, hôm nay Thơm lại mặc cả áo lót thành ra khi cởi chiếc áo ngoài ra rồi, chiếc áo bên trong còn che khuất bộ ngưc con gái quen thuộc hôm nào chàng đã vục mặt trên đó.
Lưu lại vòng tay ra sau, tháo khoen móc chiếc nịt áo. Chiếc áo lót rơi ra, máng vô tay Thun. Nàng suôi tay cho chiếc áo lót rơi xuống đất và ưởn ngưc theo bàn tay Lưu vừa tử sau .lưng kéo thân thể nàng về phía trước. Miệng Lưu gắn lấy môi nàng, chiếc lưỡi chàng lùa qua miệng Thơm ngậm lại nút nhè nhẹ.
Bàn tay Lưu phía sau cũng vừa luồn qua lưng quần Thơm, xoa tròn bờ mông rồi rà ra phía trước. Nàng hơi co người lại, nhưng ehiếc lưỡi Lưu lắc mạnh trong miệng nàng. Dù Lưu không nói, Thơm cũng biết chàng đang muốn gì. Đã không tới đây thì thôi. Nếu tới rồi, lại đã quá quen thuộc với bàn tay chàng. Nàng từ từ ưỡn mình về phía trước cho những ngón tay Lưa len lỏi vô thân thể mình một cách mạnh bạo hơn.
Rồi chỉ một lúc sau, bàn tay nhưvướng víu, gò bó lùng bùngtrongchiếc quần chật chội, chàngđã kéo tuột cả quần trong qùân ngoài xuống chân Thơm. Nàng ép cứng thân thể vô mình Lưu như không muốn để một khe hở nào lọt vô Thơm thì thầm:
"Để em cởi quần áo cho anh nhé?"
Lưu thích thú gật đầu nhè nhẹ. Bàn tay Thơm mò mẫm một hồi, quần áo Lưu lần lượt rơi rớt xuống sàn nhà. Lưu thì thào:
"Em ngoan quá, tại sao không trở lại với anh? Bộ còn giận sao?"
Thơm nói qua hơi thở:
"Em thương anh kinh hồn, nếu không làm gì lại để cho con Cam qua đây thế em."
"Em không ghen sao?"
"Ghen làm sao được. Còn hơn là để anh ngử với người khác"
"Nhưng con Cam đâu có phải là em."
"Đành vậy, nhưng ít nhất nó là em em, và em biết chắt là anh sẽ thích nó."
"Tại sao?"
"Chị em tụi em sống với nhau từ nhỏ, sao lại không hiểu nhau cho được."
"Hiểu thế nào?"
"Da thịt nó chắc hơn em, tính nết nó cũng dễ dãi và ưa chuyện đàn ông. Còn một điều nữa anh không hiểu."
"Nói đi.'...