Đọc Truyện Sex - Câu Chuyện Mùa Đông
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 19885
Chia sẻ:
Thầy Tư gật đầu có vẻ hài lòng lắm, ông cố ưủm cười, đưa tay nắm tay chàng bóp mạnh. San thấy ông vẫn còn sức nên cũng yên tâm, chàng quay qua nói với đứa con trai lớn của ông:
- Thầy Nhiều, tôi phải đi một chút, nhưng thầy ở nhà không được đi đâu nghe, nếu có gì phải đưa ổng đi nhà thương ngay nhe, nhớ chưa.
Thằng nhỏ nghe San nói chỉ biết vâng vâng , dạ dạ. Trong lòng San rối như tơ vò, chàng cúi chào từ giã thầy Tư, trởvề nhà cất đồ đạc rồi xuống Cầu Bình Lợi ngay. Trời mưa như thác đổ, San nằm rạp mình trên xe Honda phóng ào ào chàng không để ý những gì xẩy ra chung quanh nữa, đầu óc chàng quay cuồng với bao nhiêu việc xẩy ra rồn rập từ chiều tới giờ. Chẳng bao lâu San đã tới nhà thầy Mười, trong ngoài đông nghẹt, mọi người thấy San tới dạt ra hai bên cho chàng vô. San thấy Hoa nằm đó nhưngười ngủ, có lẽ mọi người đã tắm rửa sạch sẽ cho nàng rồi. Chàng tới bên giường, gục đầu vô mình người yêu nức nở. Hình như chàng nghe thấy nhiều tiếng khóc khác. Không biết San quì đó bao lâu, khi thầy Mười kéo chàng dậy, người ta đã mang quan tài tới sẵn sàng tẩm liệm. Thầy Mười nghẹn ngào bảo San:
- Thôi, thầy đừng buồn nữa, số trời thôi. Dù sao tui vẫn coi thầy như người trong nhà rồi. Thầy Hoa chết đi là lỗi ở tui một phần lớn, tui..tui...
Nói tới đây thầy Mười nghẹnlời, ông ômlấy San không nói thêm được lời nào nữa. Một người trong nhà quàng xin phép thầy Mười cho tẩmliệm, thầy Mười buông San ra bảo chàng:
- Bây giờ thầy vuốt mắt cho thầy Hoa đi, từ hồi thầy ấy chết tới giờ, không ai làm cho thầy ấy nhắm mắt được. San để ý nhìn lại, quả nhiên mắt Hoa tuy nhắm mà còn mở hi hí như cố nhìn lại cuộc đời này. Chàng ngồi sát bên nàng, hai tay bưng lấy khuôn mặt lạnh ngắt của nàng, thì thầm:
- Hoa ơi, em ngủ đi, ngủ đi giấc ngủ ngàn thu êm ả để cho mọi người an tâm, anh vẫn yêu em, yêu em trên tất cả tình yêu trên đời này. Dù em có xa anh, nhưng tình yêu vẫn còn đây, kiếp sau thế nào chúng mlnh cũng gặp lại.
San vừa dứt lời, mọi người ngạc nhiên vì mắt nàng từ từ nhắm lại, khuôn mặt rạng rỡ như mỉm cười thoả mãn, thấy vậy, ruột gan San càng đau như dao cắt, chàng biết nàng yêu chàng tha thiết, tình yêu của người con gái mới lớn đầy mộng đẹp.
San móc trong túi ra hai viên ngọc Bạch Xà, ánh sáng của ngọc làm mọi người lóa mắt, chàng để nhẹ lên môi Hoa rồi đút cả hai viên ngọc vô miệng nàng. Khuôn mặt Hoa tự nhiên hồng lên như có sinh khí, vẻ đẹp huyền ảo làm San ngây ngất, chàng cúi xuống hôn nhẹ lên môi nàng rồi từ từ đứngdậy.
Mọi người còn đang ngạc nhiêrỉ, bỗng San chụm tay lại bắt ấn, niệm chú, miệng chàng phát ra những âm thanh thật lạ tai, chàng chỉ tay vô mặt nàng quát lớn:
- Mau!
Gió bên ngoài bỗng nổi lên như cuồng vũ, đèn nến trong nhà rung rinh, qưần áo Hoa bay phất phới trông như nàng muốn ngồi dậy. Thầy Mười hoảngkinh, nhìn San trân chối. Ông không ngừ San lại biết phép chiêu hồn này, như thế có nghĩa là Hoa không chết, thân xác nàng sẽ tan rữa về lòng đất lạnh, nhưng hồn phách nàng đang trong tay San. Một lúc sau, gió ngừng thổi, đèn nến lại cháy lung linh, San nói nho nhỏ:
- Bây giờ các ông tẩm liệm cho nàng được rồi.
Nói xong, San bước ra vườn ngay, nước mắt chàng nhạt nhoà chàng không muốn nhìn thấy người ta khiêng người yêu chàng bỏ vô quan tài. Mọi người lúc đầu còn chú ý tới San, sau ai nấy cũng cố nhìn mặt Hoa lần cuối cùng nên khi chàng đi ravườn, không còn ai để ý tới chàng nữa. Trời vẫn còn mưa thực to, San thẫn thờ đi trong vườn cây như người mất hồn. Chàng bước tới thân cây chỗ chàngvà Hoa .
thường ngồi tâm tình, nhớ lại những nụ hôn không bao giờ muốn rứt.
Không hiểu chàng ngồi đó bao lâư, mưa cũng đã tạnh rồi hình nhưnhlêu người đã về. Trời càng khuya, gió càng lạnh, nỗi đau thấm tlưa cả hồn xác. Trăng vàng èo ọt đã lên thực cao và lú ra khỏi những đám mây đen đangvội vã bay về cuối chân trời. Thân thể San rã rượi, tâm hồn chàng tê tái Bây giờ chàng đã là Chưởng Môn một môn phái thần bí nhất trong thế kỷ này, thế nhưng San cũng đâu có đủ uy quyền vượt qua ý trời để giữ lại mạng sống của người yêu Bỗng San nhìn thấy thầy Mười trong nhà đi từ từ đi ra chỗ chàng. Tới nơi, ông ngồi xuống, nói nho nhỏ:
- Thầy San không đi ngủ à?
San lắc đầu nhe nhẹ:
- Thưa thầy, con làm sao nhắm mắt được.
Thầy Mười khuyên San, nhưng hình như ông tự an ủi chính mình.
- Kể như thầy Hoa chết như vậy cũng được mồ yên mả đẹp và mọi người thương yêu. Chúng ta đau buồn thật, nhưng cũng là ý trời thôi, cái số thầy Hoa không được thọ.
San không nói gì, chàng dựa đầu vô gốc cây nhìn lên trời, thầy Mười lại hỏi:
- Thầy Tư trên đó có mạnh không?
San chợt nhớ tới thầy Tư, chàng nói:
- Thưa thầy, thầy con yếu lắm, có lẽ chút nữa trời sáng con phải về ngay.
Thầy Mười ngạc nhiên, hỏi thực mau:
- Thầy ấy thế nào rồi?
San từ từ kể lại đâu đuôi câu chuyện làm thầy Tư ngã bệnh bất thường, tuy nhiên chàng không đả động gì tới lễ nhận chức Chưởng Môn của chàng cả. Thầy Mười nghe xong nghiến răng kèn kẹt, ông kéo San dậy, lôi vô am. San hơi ngạc nhiên nhưng không nói gì, cứ theo ông đi. Vô trong am rồi, ông lôi ra một cuốn sổ nho nhỏ, bảo San:
- Tôi còn giữ tên họ và tuổi của cả thằng Tam lẫn con Hà trong này. Chúng nó xưống đây xin một mớ ngải và mấy cái khăn. Đám phản đồ này không giết không được. Vừa rồi thầy Hoa chết cũng tại vợ chồng thằng khốn nạn ăncắp đồ của tôi nênchúng tôi mớilật đật chạy theo,chúng nó cũng đền tội rồi, bây giờ tới cặp này thôi.
San chưa kịp nói gì, thầy Mười đã nắm tay chàng, nói:
- Thầy San à, bây giừ tôi đành phải hy sinh con Thiên Linh Ma Nữ, vì lúc nãy tôi đã sai tụi Thiên Linh Cái đi trị tội hai đứa kia rồi, trong vòng một trăm ngày không nhờ vả chúng làm được cái gì nữa.
San tá hoả, chàng lật đật nói: .
- Thưa thầy, chuyện đâu còn đó, cứ để thủng thẳng được mà.
Thầy Mười cười gằn:
- Đối với cái quân này không nương tay được.
Vừa nói ông vừa bắt ấn chỉ lên trời vẽ bùa, hét lớn:
- Cấp cấp như luật lệnh
San giật nẩy mình, nhưvậy là cả Hà và Tam đều bị con Thiên Linh Ma Nữ giết rồi, cánh tay chàng tê đi, cục thịt trong nách chuyển động mạnh, nóng bỏng rồi biến mất; có tiếng nói vi vu như ma kêu quỷ hờn vọng về.
- Anh San ơi vĩnh biệt.
San nhẩy lại định chụp lấy tay thầy Mười nhưng không kịp, chàng ngồi bệtxuốngđất bưngmặt khóc rưng rức. Như vậy là cô Hai Thu đã trở về lòng đất lạnh, hồn xác nàng lại tan biến trong hư vô theo định luật của trời đất. Vì khi sai
khiến nàng đi giết người, nàng cũng phải tiêu tan. Bỗng có tiếng gà gáy sáng, lúc đầu còn thưa thớt, sau hình như chúng đua nhau gáy để đánh thức mọi người dậy.
Thầy Mười kéo San đứng lên, có lẽ ông tưởng chàng thương tiếc Hà và Tam nên nói:
- Thầy còn tiếc chúng nó làm gì, tôi biết thầy và thầy Tư không bao giừ giết chúng đâu, bởi vậy tôi mới ra tay, cái thứ này không nên để'chúng sống, mai mốt chúng hại bá tánh biết đâu mà lường, lúc ấy tôi e cả thầy lẫn thầy Tư cũng không gánh hết tội ác chúng gây lên đâu.
San dạ một tiếng nho nhỏ, chàng nói với thầy Mười:
- Có lẽ thầy cho con lên thăm thầy Hoa một chút rồi phải về lo cho thầy Tư ngay.
- Phải đó, mình phải lo cho người sống trước đã, nếu có bề gì ân hận không kịp đâu.
Cả hai cùng trở lại nhà trên, quan tài Hoa để ngay giữa nhà, San ôm quan tài có người yêu chàng trong đó nghẹn ngào một lúc rồi quay lại nói với thầy Mười:
- Thôi, con xin phép thầy về thăm thầy Tư một chút rồi sẽ trở lại ngay.
- Ừ thầy về đi, nhớnóivới thầy ấy tôi gửi lời hỏi thăm nhé. Bảo thầy ấy giữ gìn sức khoẻ, ma chay thầy Hoa xong, tôi lên đó thăm ngay....