Đọc Truyện Sex - Câu Chuyện Mùa Đông
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 19893
Chia sẻ:
- Anh có biết luyện loài Bạch Xà này không?
- Trong sách có nói, luyện nó cũng giống như luyện những con rắn khác thôi. Tuy nhiên, có lẽ những vị thuốc sau này dùng phải nhiều hơn nó mới thấm đòn.
Nghĩ ngợi một lúc, San nhìn thẳng vào mặt Hoa nói nho nhỏ
- Có điều này anh muốn bàn với em, không biết em nghĩ sao.
- Anh cứ nói đi.
- Anh không muốn ai biết chúng mình bất được con Bạch Xà này, Kể cả thầy Tưvà thầy Mười.
Hoa ngơ ngác hỏi:
- Tại sao vậy?
- Tại em chỉ biết sựlợi hại của cặp Bạch Xà này. Nếu bất cứ ai biết mình có cũng sanh tâm sang đoạt ngay, và lúc bấy giờ họ bất chấp thủ đoạn nào cũng làm cho bằng được, không cần tới đạo nghĩa giang hồ đâu. Vậy muốm giữ báu vật này làm của riêng chúng mình, em phải giấu kín chuyện ngày hôm nay cho tới khi anh luyện thành mới không sợ gì nữa. Lúc ấy không ai có thể ngó ngàng gì tới bửu bối này được cả. Vì những con Rắn Ma chỉ trung thành và quen với một giọng người điều khiển chúng mà thôi.
Hoa gật đầu đồng ý ngay.
- Như vậy cũng hay, vì chính em cũng không muốn cho ai biết chuyện này. Mọi ngưừi ở đây, kể cả thầy Mười đều cho cặp Bạch Xà nàylà thầnlinh phải thừ phượng. Nếu mọi người biết anh bắt một con, giết một con, em sợ không ai để anh yên đâu.
San lật đật nói:
- Nếu vậy càng hay, anh phải mang chúng về Saigon ngay bây giờ. Trời còn mưa lớn, không ai để ý đâu.
Hoa thắc mắc.
- Làm sao anh mang chúng về được?
Sam mỉm cười.
- Em đừng lo, con Bạch Xà chết thì dễ rồi, cứ cho nó vô bao bố cột lại, chở phía sau xe là yên. Còn chú còn sống cũng thế thôi. Sau khi ăn con gà có Ngãi Rấn, nó sẽ yếu sìu như con trùng. Anh sẽ cho nó ngửi một thứ ngải nữa là cả tuần sau mới thức dậy được. Trong lúc đó, anh thổi những âm thanh như một ngôn ngữ vào tiềm thức con vật và dần dà nó quen với những âm thanh này, và ưùnh có thể sai
khiến nó như một con chó trung thành. Lúc đó nó sẽ trở thành Rắn Ma của anh rồi:
Hoa mừng rỡ, nàng mlm cười sung sướng:
- Lúc đó nó phải là Bạch Xà Ma chứđâu có phải là Rắn Ma .
San cười tở mở:
- Đúng rồi, đúng rồi, Bạch Xà Ma, cái tên nghe thực đẹp.
Hoa rùng mình.
- Đẹp cái gì, thấymà ghê đi. Lần sau anh tới em không cho anh ôm nữa đâu?
- Tại sao vậy?
- Anh thử nghĩ xem, trong mình anh, rắn lớn, rắn nhỏ, cuốn cùng mình, ai mà dám ôm anh chứ.
San cười ha hả.
- Anh không để nó trong mmh đâu, lúc nãy em không thấy mấy con Rắn Ma nằm trong túi sau xe đó sao.
Hoa chợt nhớ ra, nàng nói:
- Hèn gì, lúc đó anh thổi phì phì gọi chúng. Em nghe thấy tiếng lục cục, rồi lõm chõm, hóa ra mấy con Rắn Ma đó nhẩy ra khỏi cái bị xuống nước.
- Đúng rồi, thường thường thl anh để nó cuốn trên cánh tay. Ong tay áo phủ lên chúng nên không ai nhìn thấy. Nhưng tới đây anh cho nó vô túi sau xe đó. "'
Hoa thắc mắc:
- Rồi mai mốt conBạch Xà Ma này anh chứa nó ở đâu?
ông nội đó chắc chắn phải để ở nhà rồi, nó to như con voi thế kia làm sao tha đi đâu được. Bây giờ em cho anh xin haị cái bao gạo đi.
- Thứ đó em có nhiều lắm, nhưng để em cho anh cái túi lứn hơn, bữa trước may chơi, ráp mấy cái bao gạo lại làm một, chắc anh có thể chứa được cả hai con cũng còn rộng nữa.
San mừng rỡ:
- Nếu vậy tiện lắm, em lấy cho anh mượn đi.
Hoa kéo San vô buồng trong, nàng lục tủ lấy ra chiếc bao đưa cho San. Lúc ấy con Bạch Xà đã nằm êm rơ như chết rồi, có lẽ ngải đã thấm vô tDàn thân nó đúng như lời San nói, bây giờ nó chẳng khác~gì con trùng. San cẩn thận để nguyên cả chiếc lưới đút con Bạch xà vô bao bố, chàng lại ra ngoài hiên kéo con Bạch Xà chết bỏ vô túi luôn. Khiêng lên yên xe, lấy dây cột lại thật chặt, xong đâu đấy, San nhặt mấy con Rắn Ma bỏ vô bị sau xe, từ giã Hoa ra về.
Ngoài trời vẫn mưa tầm tã, tuy nhiên gió đã nhẹ bớt và hạt mưa nhỏ hơn. San cho xe chạy thực cẩn thận, chàng biết là bảo vật mà chàng có hôm hay hàng ngàn năm khó thấy. Bởi vậy mưa gió đối với chàng không thành vấn đề nữa.
Trời đã về chiều, mưa vẫn còn rả rứt, trong khi San lội mưa chở hai con Bạch Xà về nhà, Tamvà Hà đang nằm trên ghe đùa rỡn. Hồi sáng, tự nhiên Tam rủ nàng đi câu chơi, Hà theo chàng ngay vì cũng muốn đi thăm vườn ngải bên Thủ Thiêm nữa. Tới khi ghe qua sông, chui vào được con lạch bí mật đưa tới chỗ trồng ngải, trời bắt đầu mưa thực bất ngờ, cũng may mà mấy bữa trước, Hà đã mưứn bác thợ
mộc gần nhà làm mui ghe và hai cánh cửa hẳn hoi nên cả hai chống ghe chui vô trong đóng cửa lại, không sợ ướt át gì nữa.
Trong khoang ghe như một căn buồng xinh xắn. Mưa càng to, gió càng lớn làm cho chiếc ghe chòng chành dễ sợ. Tam bảo Hà:
- Để anh cởi quần áo ra chèo ghe vô sát mé lạch, cột vô bờ cho chắc ăn nhé.
Hà đồng ý ngay, nàng cũng muốn theo Tam ra ngoài.
- Cho em đi với.
Tam lắc đầu lia lịa:
- Khôngđược đâu, không được đâu. Trời mưa lạnh lắm, em trúng nước mưa là đau ngay cho mà coi.
Hà phụng phịu không chịu, nàng chạy đại theo Tam. Chỉ một loáng, cả hai đã ướt nhưchuột lột. Tam cười ha hả:
- Đã nói rồi, không chịu nghe, coi kìa, ướt hết chơn rồi.
Hà tinh nghịch cúi xuống bốc nước sông tạt vô mình Tam, cười khúc khích, trong khi đó Tam cố cột được ghe vô một bụi dừa nưức thực chắc. Chiếc ghe không còn bị gió thổi chòng chành nhưlúc nãy nữa. Chàng kéo Hà vô trong khoang ghe nhưng nàng ghì lại, ôm cứng lấy chàng, cười như nắc nẻ.
Em muốn tắm mưa với anh cơ.
- Em không sợ lạnh à?
Nàng bướng bỉnh.
- Không.
Tam đành chịu, đứng ngoài mưa với nàng. Bỗng chàng để ý, mảnh áo bà ba mỏng manh, ướt át dính sát vô da thịt Hà, bộ ngực nàng căng phồng hằn lên thân áo. Gió thổi mớ tóc Hà bay ngược ra sau, nước mưa chẩy dài trên khuôn mặt trông thật bướngbỉnh. Tự nhiên chàng mê đi với hình ảnh man đại này. Máu trong người Tam chảy mạnh, chàng rít lên, đè Hà xuống ván thuyền. Hà vẫn cười sặc sụa thích thú với trò chơi trong mưa này, nàng ôm ghì lấy Tam, cắn vô vai chàng...
Mưa gió tràn đầy, những đám mây đen cuốn tới thực nhanh theo cơn bão làm bầu trời thấp hẳn xuống. Nằm dưới ván thuyền, Hà thấy những tào dừa nước rạp mình trong cơn gió bão. Những hạt nước mưa chẩy dài theo thân thể nàng thực sảng khoái. Thân hình lực sĩ của Tam nằm gọn trong vòng tay nàng nhưng nhìn thực xa xăm mờ ảo, những hạt nước mưa chẩy vô mắt nàng đã làm cho nàng nhìn Tam như tranh vẽ chốn thiên thai.
Nàngvít đầu Tam xuống, bĩu môi chàng đầyấp mật ngọt tình yêu. Nàng lịm đi trong hơi thở điên cuồng.
Bỗng cả hai ngồi bật dậy. Một tia lửa nóng bỏng lóe lên chói lòa, cảnh vật chung quanh đỏ chói tới mờ mắt. Tiếng sấm nổ tung, bầu trời khét lẹt, tai Hà ù đi không còn nghe thấy gì nữa. Nàng thất thanh la lên:
- Trừi đánh, trừi đánh, chết... chết anh ơi.
Tam cũng hốt hoảng cùng cực, chàng ôm Hà kéo vô khoang thuyền, đóng cửa lại. Mặt Hà nhợt nhạt, mắt trợn chừng, hình như nàng vẫn còn trong cơn khiếp đảm cùng cực Tam lật đật cởi hết qưần áo nàng ra, lấy khăn khô lau mình cho Hà. Chàng bôi chút dầu nóng cho nàng, thoa bóp kháp người làm cho nàng hồi tỉnh. .
Có lẽ chỉ vì quá sợ hãi bị sét đánh sát bên nên sau khi Tam xoa bót dầu nóng cho nàng một hồi, Hà lấy lại được bình tĩnh thực nhanh.
Nàng đưa hai tay lên ôm ngực thở hổn hển, miệng mỉm cười nhìn Tam ngây ngất. Tam vẫn thoa bóp cho nàng, chàng thấy Hà bớt sợ, sắc mặt trở lại hồng hào nên mừng lấm, chàng vừa cười vừa nói:
- Phen này Thiên Lôi đả mà tụi ưùnh không chết, kể như lột da sống đời được rồi đó.
Hà với tay, đập nhẹ vô vai Tam, cười khúc khích....