Truyện Sex Phá Trinh - Nữ Chiến Sĩ An Ninh
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 6984
Chia sẻ:
- Bây giờ thì em bận một chút không đi được anh ạ, để chiều nay được không anh, chiều nay em dỗi
- Vậy cũng được, chiều nay mấy giờ hả em, để anh đến đón em, mà nhà me ở chỗ nào vậy?
- Thì anh cứ đến chỗ đường Trần Duy Hưng là được thôi mà, em đợi anh ở đấy, khi nào đến thì gọi điện cho em nhé. Mà anh rủ em đi đâu đấy, có bán em sang Trung Quốc không đấy?
- Anh làm sao mà lỡ bán em sang Trung Quốc cơ chứ, thôi để chiều nay anh đến đón em, chúng mình đi xem phim với nhau thôi mà có gì đâu em
Tôi nghe thấy giọng của Hà khẽ cười rồi đồng ý. Tôi ở nhà cũng vốn là một người đàn ông ăn chơi, nhưng khóai nhất là mấy cái khỏan chơi gái, những cảm súc qua những lần ái ân sướng không thế nào tả được. Buổi chiều đúng hẹn tôi đến đó đón hà. Trời nắng vàng và những cơn gió mát lạnh thổi chầm chậm từ hồ vào mang theo hơi nước làm cho chúng tôi dễ chịu vô cùng
Hà hôm nay mặc một cái váy đen chấm đến đầu gối cùng với đôi bốt màu đen nữa, cái áo thun bó sát người làm cho Hà nổi bật hẳn lên. Khuôn mặt thì cũng trang điểm đôi chút nhưng vẫn không làm mất đi cái vẻ đẹp tự nhiên của Hà. Tôi đỗ xe lại mà nhìn Hà. Cặp đùi trắng mịn lấp ló sau cái váy trông thích vô cùng. Cái áo thun bó sát người làm những đường cong mềm mại trên cơ thế Hà hiện ra một cách rõ ràng
Hai bầu vú của Hà cũng không to lắm nhưng được cái áo bó sát vào nhô lên trông khêu gợi vô cùng. Mái tóc xoăn nhẹ của Hà rất hợp với khuôn mặt trắng hồng và hai cái má nún đồng tiền. Thấy tôi đi xe đế thì Hà khẽ mỉm cười mà nói
- Không ngờ anh.Hồi đó tôi mới hai mươi tuổi , má tôi có phân hiệu buôn bán lớn ở Nha trang , tôi là con một được cưng chiều , lại được hoãn dịch vì gia cảnh, học thì ít mà ăn chơi thì nhiều , mà kể các thứ ăn chơi, thì "gái" là nhất.
Lúc miền Bắc sắp chiếm Nha trang , hàng hóa trong nhà chất đầy ba xe vận tải chạy xuôi Nam, chiếc thứ tư chỉ có mấy chục bao gạo với ít bó mền dạ Mỹ, bác Bảo tài xế đợi tôi đi chơi hoang về tới phút chót mãi xế chiều mói lên đường. Bác Bảo thân với tôi lắm, vì tôi hay bao bác những lần đi ăn nhậu, để bù lại, có nhiều khi bác kiếm được mấy em nai tơ trong lúc chạy xe còn cho tôi hưởng chung nữa. Trên quốc lộ số một, đủ loại xe nối đuôi như rồng rắùn , xe du lịch , xe vận tải lớn, xe lam, rồi lambretta, vespa, cả xe đạp nữa. Đến sẩm tối , thấy bên đường có một cô gái bế con với một con bé đứng bên, xin quá giang vì xe lambretta hư, mà không xe nào cho đi theo, tôi bảo bác tài :
- Trúng mối rồi ! Bác ngừng đi bác ơi!.
Bác tài nháy mắt cười với tôi , rồi cố lách đoàn xe đông đảo, tốp lại bên vệ đường. Bây giờ tôi mới nhìn rõ. Cô gái cũng phải gần ba mươi , nhưng đẹp sắc sảo, da trắng mịn, con bé đứng bên chừng bảy tám tuổi , tóc vàng, rõ ràng là Mỹ lai. Đứa nhỏ trên tay thì hoàn toàn là Việt nam. vậy là nàng hai đời chồng rồi .Cô gái mừng rỡ, líu ríu cám ơn , rồi hỏi bác tài:
-Về tới Sài gòn, bác lấy cháu bao nhiêu?
Bác Bảo chỉ tôi:
- Hỏi cậu chủ tiệïm Hưng Thành đẹp trai đây nè. Mà tui nghĩ cậu lấy cháu thôi, không lấy tiền đâu.
Cô gái đỏ mặt nhìn tôi rồi nhìn chữ Hưng Thành bên hông xe vận tải . Tôi cười thật tươi:
- Thì cứ lên xe đi. Để anh với bác tài khiêng cái Lambretta lên cho em.
Tôi tuy trẻ , nhưng cũng đã chơi gái nhiều. Em già em trẻ, em nào cũng là em , tôi đều anh anh em em ngọt xớt.Mà kinh nghiệm cho tôi hay, mấy em lớn tuổi một chút , nhất là đã có một hai con, vừa dễ dãi, lại đụ hay hơn mấy em quá trẻ.
Em có đôi má ửng hồng vì nắng , người nẩy nở tròn lẳn, mà cặp vú tròn đầy , nuốm vú nhô lên sau lần vải dính ướt vết sữa . Tôi nhìn em như ngơ ngẩn rồi chợt định thần , cùng bác tài khiêng cái xe lên , tôi đỡ đưa bé , dục hai người nhảy lên thùng xe, rồi tôi cũng theo ngồi phía sau . Bác tài bấm tôi nói nhỏ:
- Có cơm ăn nhớ để cho tao chút cháo nhe!
Thùng xe có che vải bít bùng, bên trong tối om , tôi mở tấm bạt phía sau cho gió lùa vào, rồi lần mò kiếm chỗ trống phía đầøu xe cho mấy người ngồi xuống sàn. Tôi mở mấy hộp đồ ăn " ration B" của Mỹ sẵn có trong xe , chúng tôi ngồi ăn và trò chuyện. Nàng tên Thúy , hồi ở nhà quê ra Nha trang làm quán rượu , may gặp motä đại úy Mỹ Mỹ , vừa có bầu thì nó về xứ không bao giờ liên lạc lại . Nàng nhờ có tiền bạc của anh Mỹ để lại, buôn bán lân hồi, sau gặp một anh biệt kích dù , thằng bé chưa được ba tháng thì ba nó đã mất tích . Nàng thờ dài:
- Cái số của em nó lận đận . Có lúc em chỉ muốn chết cho rồi. Nhưng mà còn hai con...
Rồi nàng đổi sang chuyện khác:
- Em có tiệm chạp phô ở Đồng đế, mỗi tháng vẫn về Nha trang câát hàng ở Hưng thành, sao không gặp anh bao giờ?
Tôi trả lời là tôi học ở đại học Đà lạt , mới chạy loạn về nhà ít hôm .
Nàng dự tính về nhà chồng ở Saigon rồi tính sau, tôi bảo nàng, Saigon cũng mất đến nơi, mẹ tôi tính vô bán hết các thứ rồi tìm đường chạy ra ngoại quốc. Tôi hỏi nàng có muón đi cùng với gia đình tôi không. Nàng bảo đó là giấc mơ thôi, " anh nói cho vui thôi, còn mẹ anh nữa chi" .
Được một lúc, thì con Hạnh mệt quá lăn ra ngủ , tôi cũng kiếm cái mền để Thúy đăït con cho ngủ bên cạnh nó, tôi ngồi sát bên Thúy và câu chuyện thân mật hơn. Tôi hỏi nàng có tính bước đi bước nữa không thì nàng thở dài:
- Đâu có tính được anh ới! mà em bây giờ già rồi, lại lếch thếch hai đứa con , ai cũng sợ. Thử hỏi anh xem, em có muốn người như em không?
Tôi dp vội:
- Em đâu có già, còn trẻ măng hà ( câu này tôi nói thật ). Em đồng ý , anh xin mẹ anh cho cưới em ngay ngày mai ( câu này tôi nói xạo).
Rồi tôi ca:
- Quyết chí hỏi vợ cho con a!
Quyết chí tìm nàng dâu ngoan a!
Nàng cười;
- Anh chỉ xạo. Trông cái mặt anh hơn hớn ra , thấy ghét !
Rồi nàng hạ giọng thân mật:
- Em cũng chưa biết thế nào. Nhiều lúc một thân một mình, lẻ loi ray rứt khổ lắm . Anh nghĩ coi, em cũng là con người , nhiều lúc cũng có đòi hỏi thể xác chứ bộ , nhưng biết làm sao . Đàn ông các anh , cần thì đi chơi , đàn bà con gái khó lắm.
Nàng có vẻ dễ dãi , tôi xích lại gần hơn , luồn tay ra ôm sau mông rồi luồn tay trong lần áo đưa dần lên , lưng nàng mềm mại mát rượi . Nàng liếc nhìn tôi nhưng vẫn thản nhiên nói chuyện, tôi thì thấy nóng cả người , tim bắt đầu đâïp nhanh. Tay tôi vòng ôm cả cái eo thon.Lúc này khi tất cả đã ra khoi trường Dũng và T.Mi đang ngồi trên chiếc Shi màu đỏ đun còn bên cạnh là cô bé Hiền đang ngồi bên chiếc xe Lx Trắng.
Đúng là dân nhiều tiền có khác toàn xe đẹp đời tác giả toàn đi xích lô với xe ba gác ko à…^^
HIền quay sang nhìn cô bạn đang chán đời và suy sụp “:Giờ mày có về nhà luôn ko, nếu mày về nhà thì để anh này đưa mày về nhà nhé, tối tối tao qua tao chơi với mày.. đừng buồn nữa nhaz…”:-Nói với T.Mi nhưng cô nàng cũng ko quên hướng đôi mắt rất nhanh về phía Dũng.. lặng im giây lát nhìn Dũng khe khẽ mĩm cười và quay đi ko nói gì……
Dũng cũng khẽ quay sang nhìn về cô nàng bạn của T.Mi.. nếu ko phải vì rất buồn vì sự khinh thường của cô bé lúc nãy thì nếu nhận xét 1 cách công bằng cô bé rất đẹp mái tóc ngắn cắt theo kiểu đầu vic nhuộm vàng hoe với chiếc mũi rất thẳng chạy dài đôi mắt tinh nghịch và đôi môi mấp máy thật dễ thương với dáng người cao eo dây cũng ko kém T.Mi là mấy mà hàng họ điện nước còn có phần ngon lành hơn T.Mi( ko biết là có đi nâng ngực nâng mông ko.. hê hê….)
Dũng quay lại nhìn T.Mi cô bé lúc này lại trở nên lầm lì u sầu, nước mắt cứ giàn dụa tuôn rơi trên đôi má xinh xắn của cô, khuôn mặt cứ cúi gằm xuống phía dưới , chợt Dũng thấy nhoi đau trong tim mình , sự chán nản chính bản thân mình đã hèn nhát yếu đuối ko thể làm gì để bảo vệ được cô bé với trái tim thánh thiện này…..Dũng ko còn khóc nữa nhưng giờ đây cậu đang khóc thầm trong trái tim mình, và phải chăng chính cậu cũng có 1 chút gì đó tình cảm với T.Mi chợt nhói đau.. chợt nhói đau.....