Truyện Sex Loạn Luân - Người Anh Họ
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 16301
Chia sẻ:
Không tin được mình đang làm chuyện này! Tuyệt! Mình sẽ đánh răng vài lần tối nay, cả ngày mai nữa, để chắc là hơi thở mình thơm tho, tươi mát hơn bao giờ hết. Mình cũng có mẫu dùng thử thuốc súc miệng từ ông nha sĩ. Mình sẽ đem nó theo vào trường, và xài nó vào cuối buổi học. Với lại kẹo cao su. Với kẹo tic tacs nữa... phòng ngờ thôi. Sẽ tuyệt vời lắm đây!
Mình có 'kinh nghiệm trọng đại' để chuẩn bị! Thành ra nên ngưng viết ở đây. Hy vọng đây là bài viết cuối cùng mình viết với tư cách của một người còn dzin! Mình sẽ không làm gì tối nay! Để dành cho Simon! Gặp lại bạn ngày mai với tin mừng nhé!
Billy
Ngày 8 tháng 4
Ừm, Simon có lại nhà chơi. Ở lại một lát, chơi vài ván điện tử...rồi cậu đi mất. Thở dài... đi mất đất. Mình không hiểu. Mình đã làm gì sai nào? Có thể tại mình tắm nhiều quá, ai biết được? Mình biết thủ phạm là gì rồi ... cái áo thun ngu xuẩn này! Mình bữa nay mặc áo xanh dương. Đáng lẽ mình đã nên mặc màu đỏ! Ngốc xít! Đỏ là sắc màu tình yêu, ai cũng biết! Màu đỏ làm nổi trội màu mắt nâu của mình, đồng thời cũng tương phản với mái tóc sậm. Nếu mình 'gay' hơn một chút thì mình đã biết rồi. Không thể tin được mình làm hỏng chuyện hôm nay.
Thế, Simon đi về nhà cùng mình ngay sau khi tan học, đúng không? Và mới bước tới cửa vào, mình đã run như điên. Mình bắt đầu thấy căng thẳng và đần ra, mình chắc là cậu cũng nhận ra. Dám cá là cậu nhận ra. Bởi vậy nên cậu không cố làm chuyện gì hết. Trông cậu lại cực kì dễ thương lúc lại nhà mình. Mình cố tình áp sát lại gần cậu lúc hai đứa chơi điện tử, nhưng ngay cả khi chân mình chạm vào chân cậu, cậu không cử động lấy một inch. Mình thiệt tình muốn chúi người tới mà bất ngờ hôn cậu, bạn biếtkhông? Cậu ở gần quá, người cậu thơm thiệt thơm, mà lại đang tập trung hết sức vào trò chơi điện tử, đến nỗi cậu sẽ không nhận ra mình làm chuyện đó cho đến khi đã quá trễ. Nhưng... mình chỉ không làm được. Mình đúng là thằng nhát cáy mà! Mình quả quyết rằng cậu ta đợi mình đi bước đầu tiên. Mình chắc chắn với bạn là vậy. Nếu mình có gan hôn cậu thì chuyện đâu đến nỗi này, và giờ này mình sẽ ngồi đây hí hoái viết xuống buổi chiều nay đã đầy phấn khởi, nóng bỏng và hấp dẫn như thế nào. Thay vì vậy, mình chỉ ngồi đây mà bặm môi tự rủa xả bản thân.
Không công bằng, biết không? Ý mình nói... Simon có thể chủ động trứơc! Mình không biết vì sao 'mình' phải là người có gan. Mình cũng đã thử vật lộn với cậu ấy một chút, lúc cậu đòi về. Mình đoán mình thấy hoảng khi cậu đứng dậy, mang giày. Mình chỉ...không muốn cậu bỏ đi. Nên mình đã... thử cù lét cậu trên giường. Mình đoán lăn lộn chút chút sẽ thu được sự chú ý của cậu. Nhưng không, cậu chỉ phá lên cười. Như thể hai đứa chỉ 'giỡn chơi' với nhau hay gì đó. Rồi cậu nói "Billy...thiệt mà... tớ phải về...". Nhưng cậu vẫn nhìn mình cười, mà lúc đó mình ngồi trên người cậu, và mình thật chẳng muốn để cậu rời đi, và ... sau vài phút, mình đứng dậy, để cậu về nhà. Đáng lẽ mình nên hôn Simon khi ở trên người cậu, giống cảnh trong câu chuyện "Đứa trẻ mới" mắc dịch trên tivi ấy! Câu chuyện ngu ngốc! Cảnh như thế chẳng thể bao giờ xảy ra. Dù sao thì ít ra cũng là với mình.
Mình sẽ nguyền rủa, cắn rứt lương tâm trong thời gian dài, dài nữa. Mình tắm bao nhiêu lần như vậy cũng chẳng được ích lợi gì. Không những thế, mình còn để dành 'chuyện ấy' cho thằng nhóc đó nữa! Giờ mình thấy rạo rực gấp bội và vẫn còn dzin.
Mình sẽ nằm trên giường mà đập đầu vào gối tự tử hay sao đó. Cậu vừa mới ở ngay đây, mà mình lại đi mà làm hư mọi chuyện. Cuộc đời đôi lúc cũng như đống phân không hơn không kém.
Ngày 10 tháng 4
Không có ý định viết lách gì bữa nay. Có khả năng sẽ lại ân hận, tự đay nghiến bản thân về thất bại ngày hôm trước. Mình trông thấy Simon hôm qua và hôm nay, hơi hơi hy vọng là cậu ta sẽ tỏ ra 'thân mật' với mình hơn sau màn lăn lộn hôm kia. Nhưng không. Cũng vẫn là Simon trước giờ. Dù vậy, cậu nói cậu đã thấy vui, nên mình cho rằng đây là điểm cộng. Không phải một điểm lớn, nhưng dù gì vẫn là điểm cộng. Ai biết được, có khi chỉ tại cậu ấy mắc cỡ. Xem chừng mình có thể thử lại vài lần nữa vào tuần sao, lúc cậu lại nhà mình chơi. Để xem. Nhưng không hiểu sao mình ngờ ngợ liệu cậu có đồng ý trở lại nhà mình không, khi mình cư xử như người gỗ vậy.
Ừm, thằng Sam dạo này có thám thính chút đỉnh dùm mình về đứa con gái trong vòng nghi vấn, và có vẻ như đấy chắc chắn không phải Célia. Mặc dù nhỏ từng nói nhỏ nghĩ mình 'trông cũng bảnh trai chán'. Sẵn tiện chú thích luôn, đây là thuật lại y chang từng chữ một. Ừm, ít ra thì đó là những gì thằng Sam hiện có thể cung cấp cho mình biết. Thành thật mà nói, mình đoán dù sao thì nhỏ cũng thích mình. Nhưng nhỏ không phải là đứa con gái mình đang muốn đề cập đến. Thành ra cuộc điều tra vẫn được tiếp tục... Mặt xấu là...mình không nghĩ đến hậu quả việc tìm ra người đó. Ý mình nói, hễ thằng Sam hay ai đó nói cho mình biết đó là ai... mình sẽ phải, kiểu như, đưa ra quyết định liền tức khắc. Hoặc là mình sẽ nói "Được, tớ sẽ cặp với cậu" để mọi người khác vẫn nghĩ rằng mình 'thẳng'. Hoặc là mình nói "Không, tớ xin lỗi", chà đạp nhỏ xuống thềm xi măng. Trời, sau mọi cái ngắm nghía đắm đuối rồi tơ tưởng mơ ước của mình đối với Jamie Cross, mình không thể tưởng tượng được nếu cậu ta chỉ nói "Không". Làm sao nếu mình làm vậy với một người nào khác? Làm sao nếu nhỏ đó chuyển sang căm ghét mình? Tuyệt, thật tuyệt, làm như mình chưa có đủ buồn bực, bây giờ lại gánh chuyện này lên vai. Bây giờ mình không biết là mình muốn biết hay không muốn biết. Nếu mình làm tan vỡ trái tim đứa con gái này, chuyện này sẽ theo ám mình trong thời gian dài, dài lắm đây! Khoảng chừng... ba tuần hay gì đó! Mình sẽ mang danh hiệu "kẻ vô tình" dán ở trên trán, cho đến khi có ai đó quyết định thử vận may. Và ai biết chừng nào chuyện đó sẽ xảy ra?
Khỉ thật! Mới nghĩ ra điều này! Giả sử mình đá con nhỏ, rồi bị đặt tên là "thằng khốn nạn nhẫn tâm xé con tim người ta ra làm nhiều mảnh vụn", rồi đến tai Simon? Cậu ta sẽ bỏ cuộc về mình, mà đi ngủ với người khác! Ặc! Ok! Phải nghĩ nhanh ra cách giải quyết! Nhiệm vụ cần thực thi trong vòng bảy ngày tới...Mình cần dụ Simon trở lại nơi này, rồi xoay sở làm sao để cậu ít nhất cũng phải hôn môi mình trước khi mình tìm ra đứa con gái nào để ý mình. Mọi sự trong vòng khẩn trương! Phải đi đây. Mình phải gọi điện cho Simon tối nay, nói ngọt với cậu một chút, để cậu đồng ý lại đây. Rồi mình sẽ ra tay.
Gặp sau!
Ngày 11 tháng 4
Tạm thời vẫn ổn. Chưa có tin tức gì mới về nhỏ đó. Mặc dù Melissa có nói với mình là nhỏ thích tóc mình lắm. Nên cứ dùng mấy ngón tay mân mê tóc mình mãi suốt chặng đường đi trên hành lang trường. Bạn chẳng thể nào biết cảm giác đó dễ chịu như thế nào! Hehehe! Dù nhỏ chỉ là một đứa con gái thôi! Mình nghĩ mình đang phát triển mầm mống cho sở thích kì quặc này. Rất đã! Sao cũng được, mình khá chắc chắn rằng con nhỏ kia không phải Melissa. Melissa thuộc dạng nhạy cảm, sến, nhưng không phải với ai cũng vậy. Mình đoán nhỏ chỉ là một người cực kì đáng mến. Dù sao đi nữa, cũng chỉ là bạn không hơn. Mà cũng không hẳn thân được như thế... có vẻ giống như "một người mình có thể nói chuyện trong phòng học" hơn. Thành ra, người phụ nữ bí ẩn ấy vẫn còn đang lẩn trốn, điều đó có nghĩa là mình có thêm thời gian để dụ dỗ Simon lại nhà thêm lần nữa. Mình không biết nên làm gì khác lần này, nhưng thiệt tình mình cũng tính đến chuyện chỉ nói "Kệ cha nó!" rồi chọt liền lưỡi mình vào cuống họng Simon ngay cái giây phút cậu xách cặp mông nhỏ xinh ấy bước qua cửa vào phòng ngủ mình. Mình muốn nghĩ rằng mình có đủ can đảm như thế nhưng chẳng hiểu vì sao mình thấy nghi ngờ bản thân. Có thể mình lại nảy sinh sự gan dạ này ngay sau khi cậu chuẩn bị quay trở ra khỏi căn phòng. Xem chừng mình có nhiều tự tin hơn khi bị lạc trong đám mây mù sợ hãi. Nghe có vẻ tứccười nhỉ......