Truyện Sex Loạn Luân - Bên Kia Cánh Cửa Full
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 26772
Chia sẻ:
Điều may mắn là nàng đang sống trong một xã hội văn minh và tiến bộ, trong đó tự do cá nhân được bảo vệ và tôn trọng tuyệt đối. Và nhất là sự bình đẳng tương đối được thực hiện giữa hai phái.
Minh vĩnh viễn lià xa hai mẹ con nàng, nhưng chàng cũng đã không để cho nàng và con gái rơi vào cảnh khốn khó. Với số tài sản chàng để lại, nàng có đủ thời gian thư thả thu xếp và tự chọn công việc sinh sống theo ý nàng muốn.
Nàng tổ chức đời sống trong những tâm tình đơn giản của nàng .
Nàng yêu căn nhà nhỏ có cái vườn hồng xinh xắn và bải cỏ xanh vừa đủ cho những con chim lạ ghé cánh nghỉ chơi ….Nàng thích cái ấm cúng của nhà nàng hơn những ngôi biệt thự bề thế to lớn nhưng lạnh leọ
Nàng thích để ý những chi tiết nhỏ của những vật dụng trong nhà …cái đèn ngủ …cái lọ cắm hoa..mùi hương thơm trong phòng tắm …cái “hồn” của căn nhà nàng ở nằm trong những chi tiết có vẻ vụn vặt mà rất quan trọng đó , bởi lẽ nó đánh dấu những tâm tình và thói quen của nàng..
Cái đàn dương cầm ở góc căn phòng khách dành riêng cho bé Thu Thảo ..con gái bé bỏng của nàng và Minh có khiếu về âm nhạc … Bé đã có thễ dạo cho nàng nghe tấu khúc Moonlight Sonata tuy chưa thuần thục lắm nhưng đáng yêu, nàng tưởng như đang nhẹ bước dưới ánh trăng
Cái tủ sách ở góc kia là cuả riêng nàng, nơi nàng khám phá những kho tàng bí mật và kỳ lạ chất chứa trong từng trang sách của những nhà nghiên cứu, văn học, nghệ thuật …
Nàng mê đọc sách …mê học hành..mê nghiên cứu ..Sách vở và phương tiện nghiên cứu từ thượng vàng đến hạ cám đều có đủ ở xứ sở ham học này ..chỉ sợ nàng không có thì giờ tra cứu thội
Ấy thế mà nàng cũng lướt qua cái Cử Nhân về Tâm Lý, và đang ở năm thứ hai Cao Học.
Nghành học này thích hợp với nàng, vì nó chú trọng và tập trung ở những gì liên quan đến những gì sâu kín cuả con người, nhất là về mặt tâm linh và tâm lý. Nó mở cữa cho nàng vào những nghiên cứu chằng chịt của các nhà khoa học, các nhà phân tích, các triêt gia, các nhà lập thuyết tập trung vào cái khu vực khó hiểu và kỳ diệu nhất của con người : bộ não và những hoạt động kỳ lạ của nó.
Chính trong thời gian theo học Cao Học này, nàng lại gặp một bất ngờ khác …
Bất ngờ và kỳ lạ như những ấn số diệu kỳ của Tạo Hoá trên những cánh hồng mới nở.
Sự bất ngờ đó lấy hình dạng một người đàn ông.
Một người đàn ông không giống một người đàn ông nào mà nàng đã gặp hoặc kinh qua.
Một người đàn ông đầy bí mật và có rất nhiều… ẩn số.
Một người đàn ông có sức thu hút kỳ lạ đối với nàng.
Bởi lẽ đơn giản nàng là người đàn bà hiếu kỳ, muốn khám phá những ẩn số kỳ bí này.
Ánh mắt nàng mơ màng … nàng như đang lục lọi ký ức ..…
… Hôm đầu tiên nàng gặp người đàn ông kỳ lạ đó…
Hạ Hồng đến lớp học buổi chiều trễ hơn 15 phút vì trời mưa. Khi nàng bước vội vào lớp thì bỗng khựng lại, vì người giảng sư không phải là ông giaó Kingston có hàm râu quai nón đã bạc trắng như thường ngày. Thay vào đó là một ông thầy trẻ hơn, cao, gầy, đeo cặp kính trắng và …không có râu quai nón.
Nàng gật đầu chào, và thắc mắc trong ánh mắt nàng đã có câu trả lời. Bởi vì ông “thầy” này lên tiếng:
“If you are looking for Mr. Kingston’s class, you are in the right one. Come on in…”
Cả lớp cười nhẹ…Hạ Hồng lúng túng:
“Sorry…I am late..”
Ông thầy “trẻ” lại cười:
“No problem…I know it’s raining hard out there, totally understandable!.”
Khi Hạ Hồng xuống chỗ ngồi nàng lặng lẽ quan sát, chắc chắn là người Á Đông. Cái tên trên bảng, Dan Nguyen…Chắc là người Việt mình, họ Nguyễn? Ông giáo sư trẻ phát âm tiếng Anh rất chỉnh, và đề tài bài học hôm nay được ông nắn nót:
”Keys to find the missing ingredients to a fulfilled life!”
Trong lúc giảng bài , nàng bắt gặp ánh mắt của ông thầy như hơi ngừng lại mấy lần, ngập ngừng trong ánh mắt nàng rồi quay đi. Ở trong mắt nhìn, cách nói chuyện và đề tài bàn thảo Dan có cách nói chuyện rất thu hút và thuyết phục người nghe.
Hạ Hồng lắng nghe và nhận ra những gì Dan đang giảng giải làm như có thể đem vào áp dụng trong cuộc đời của nàng. Ông thầy trẻ thao thao những vần đề của đời sống và đánh thức cái lớp học bằng những câu hỏi, và những suy nghĩ mới mẻ. Nàng nghe tiếng Dan trầm ấm:
“Cái vần đề là chúng ta thường hay đi tìm cái an toàn trong cuộc sống…nhà cửa…gia đình …vợ con…tài chánh…công ăn việc làm…Và hạnh phúc đối với chúng ta là những gí chúng ta chiếm cứ trong tay…tiền bạc ở ngân hàng…ở trương mục tiết kiệm…ở stock…ở 401K…cái nhà lớn chúng ta đang có…
Nhưng bên kía của cánh cửa, hay mặt trái của đồng tiền là nổi bất an rình rập từng phút giây mà chúng ta thường giả vờ như là chúng không hiện hữu…”
Lúc sau lớp học, Hạ Hồng ngồi lại yên lặng chờ mọi người ra về…trong cái phòng học vắng lặng chỉ còn nàng và Dan…Ông thầy trẻ ngước mắt nhìn Hạ Hồng, trầm tỉnh cất tiếng hỏi:
“Anything I can do for you?”
Hạ Hồng hé môi hồng, mĩm cười:
“-Thưa thầy…”
Ông thầy cũng mĩm cười:
“Cô cũng là người mình…”
Tôi cũng nghĩ vậy…Cô tên Hạ Hồng phải hôn? “
Hạ Hồng lại mĩm cười:
“Dạ phải…thầy đoán tên em hay ghê hén?”
“Mây ông thầy cứ kêu em Ha Hong..Ha Hong …lần đầu tiên em mới có thầy gọi tên em nghe đúng giọng quê hương…cảm ơn thầy…”
Ánh mắt ông thầy trẻ hơi lúng túng, nhưng lấy lại vẻ khôi hài thông minh:
“Ngôn ngữ tiếng Việt mình trầm bỗng…Hạ Hồng…tên cô là nữ hoàng của các loài hoa…Hân hạnh được gặpcô, cô Hạ Hồng”
Hạ Hồng cười nhẹ, nàng đưa tay bắt bàn tay ông thầy đang đưa ra về phiá nàng. Cái bắt tay nhẹ nhàng và chặt chẽ. Nàng ghẹo:
“ Cảm ơn thầy đã…quá khen…
mà thưa thầy, tên Việt Nam thầy là gì?
Giọng Dan trầm ấm:
“Cô gọi tôi là Danh…gọi là Anh Danh được rồi…đừng gọi tôi là thầy nữa, tôi cũng chỉ thay thế Ông Kingston 1 tháng vacation của ổng thôi…”
“Cô Hạ Hồng, có việc gì tôi có thể giúp hay không?”
Hạ Hồng cười tươi, tấn công:
“Em ở lại gặp thầy vì em biết thầy là người Việt Nam mình…em muốn nói chuyện với thầy”
Nàng thấy Danh tỉnh bơ cười:
“Tôi sẽ nói chuyện với cô nhưng với một điều kiện…”
Hạ Hồng thắc mắc:
“Điểu kiện gì… thưa thầy?”
Danh nhìn sâu trong đôi mắt bồ câu đen lay láy của Hạ Hồng, giọng anh chàng như trêu ghẹo:
“Là cô…tha cho tôi chữ thầy…một điều là “ thầy”…hai điều là thưa”thầy…”
gọi tôi là “Anh Danh”, được không cô?
Hạ Hồng nhanh miệng:
“Dạ, thầy..”
nhưng rồi nàng bụm miệng cười khúc khiách:
“Í hông phải…Dạ …”Anh” Danh”
Danh vói tay xách cái cặp táp…chàng cũng cười theo:
“Dzậy mới phải…bầy giờ cô có chuyện gì muốn hỏi tôi nào?”
Hai người song song bước ra cửa, dọc theo hành lang lớp học..Hạ Hồng trầm lắng:
“Dạ ..Em có nhiều câu hỏi “
Danh nhướng mắt nhìn cô gái xinh xắn, chàng nghe nàng tiếp tục:
“Thưa thầy…hông… Anh Danh, có dịp nào anh nói chuyện thêm với em về những kinh nghiệm anh đã trải qua về nỗi mất mát …cái đổ vỡ …có nhiều lúc em nghĩ anh có thể dạy lại cho em nhiều cách thức để đương đầu..”
Ánh mắt Danh cũng yên lặng:
“Tôi đoán cô cũng gặp nhiều chuyện không vui trong đời..
Dĩ nhiên là tôi có thể chia xẻ với cô những gì tôi đã trải qua…”dạy lại”…có lẽ tôi không nghĩ như vậy…mỗi người mỗi kinh nghiệm..mỗi cách thế đương đầu khác nhau…tôi và cô có thể “trao đổi” kinh nghiệm…
chữ này có lẽ đúng hơn..”
Ở gần cuối hành lang, Danh chỉ nhẹ nhàng nói với Hạ Hồng rằng chàng sẽ liên lạc và gặp lại nàng qua email, rồi thì hai người chia tay…...