Truyện Sex Anh rể dâm đãng
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 10457
Chia sẻ:
Gió đêm nay thổi mạnh hơn trước. Ông đắp mền kính mít nhưng vẫn cảm thấy lạnh ngay xương sống. Tiếng hú của gió như xoáy vào tận trong tim, tiếng xào xạt của cỏ cây làm ông rùn mình đổ mồ hôi lạnh. Cái cửa sổ đập “kình kình” vào vách, tiếng kót két của cửa phòng và tiếng kẽo kẹt của bụi tre bên hông nhà làm ông sởn da gà. Ông đứng dậy thắp ngọn đèn dầu thông phong rồi đi về phía cửa sổ. Ông đi được vài bước thì cây đèn dầu tắt phụt. Căn phòng trở nên tối đen như mực, ông sợ hãi tim đập liên hôi tay chân lần mò để tìm diêm quẹt. Tay chân ông quờ quạng trong bóng đêm như người mù. Dò dẫm. Lần bước. Run. Trợn mắt. Ông lần tay tìm quẹt que diêm rồi chăm vào ngọn đèn. Ông để sát ngọn đèn vào vách rồi lấy giấy vấn thành ống khói bao quanh thêm cho chắc chắn khỏi bị gió thổi tắt. Xong xuôi ông định bước tới cửa sổ đóng cửa thì ngọn đèn lại tắt phụt. Ông sợ xanh cả mặt chẳng hiểu gì sao. Trong đời ông chưa bao giờ lại sợ như thế. Trong bóng đêm ông cứ lần mò từng bước về hướng cửa sổ để đóng nó lại, bất giác linh tính của ông bắt ông phải nhìn ra sau vườn nơi có cây mận. Ông thấy cành lá đun đưa, dưới gốc cây có người đang ngồi. Tóc tay bù xù phủ đầy trán, hai cặp mắt sáng hoắc như mắt mèo. Ông lẩm bẩm :
- Con Mận về… con Mận về…- vừa nói ông vừa bước lùi để nép vào vách.
Sự tò mò làm ông dụi mắt nhìn cho kỷ thì thấy bóng người đó biến mất.Tự trấn an lòng mình là do sự hoa mắt, ông vói tay kéo cái cửa sổ lại, gió bên ngoài lạnh buốt thổi vào cánh tay của ông bất giác làm ông rùn mình lạnh buốt cả sống lưng. Sấm chớp chợt sáng loé lên, dõi theo ánh sáng đó ông ngoái nhìn ra sau vườn lần nữa thì… rõ ràng là Mận đang đứng đó nhe cái miệng rộng huỵt cười duyên với ông. Khủng khiếp nụ cười đó. Hàm răng đó. Ánh mắt đó. Ông loạng choạng lui hai ba bước, mắt trợn trắng vẫn ngoái nhìn theo cái bóng đó. Ông vấp phải cái bàn, té lăn ra đất bất tỉnh. Gió bên ngoài thổi tạt vào càng mạnh, tiếng hú nghe càng rùng rợn xé toạtbầu không khí tĩnh mịt đêm khuya. Tiếng cóc, nhái, ển ương, và côn trùng càng làm cho bầu không khí thêm u uất. Sầu. Rợn.
Sáng sớm hôm sau ông tỉnh dậy, thấy mình đang nằm dưới đất mình mẩy co giật vì lạnh. Ông ráng sức vói tay vịnh cái cạnh bàn để đứng dậy. Cây đèn dầu đã lụn tim từ lúc nào. Ông nhìn thẳng vào cái kính treo tường đối diện, người trong kính chính là ông với thân thể trần truồng. Ông hốt hoãng nhìn lại thân người thì mới thấy là trên mình của ông không có một mảnh vải che thân. Ông ôm tay che thân mình rồi chạy đến tủ áo để lấy quần áo. Chẳng hiểu vì sao ông lại như thế. Dương vật ông teo nhách không biết vì lạnh hay vì sợ. Mở tủ áo ra, ông thấy treo lủng lẳng một cái áo người đàn bà, nhìn kỷ thì mới hay :
- Đây là cái áo của con Mận đây mà ! -ông thì thào hoãng hốt.
Ông bật ngữa ra sau giường. Hơi thở ngột ngạt. Tim đánh trống liên hồi. Vừa lết và lui về phía góc giường ông vừa nhủ thầm : “chuyện gì đây, rõ ràng là con Mận đã chết, thằng Khu lên tỉnh chưa về, ai vô đây mà phá mình, lột hết quần áo của mình trong đêm khuya và còn máng cái áo cũ mèm rách bươm của con Mận ở đây. Chẳng lẽ là ma. Không thể nào. Mình đâu có tin là có ma. Tao không sợ”
Chợt ông la lớn vang vội :
- Tao không sợ, Mận mày ra đây tao không sợ mày đâu đừng có làm ma làm quỷ để hù tao.
Cái áo trong tủ lại phất phơ đun đưa làm cho ông Bảy đang oang oang cái miệng bỗng im bặt, nhìn cái áo lấm lét. Một lát sau không thấy gì khác lạ hơn ông tìm một cái cây tre gác ở góc phòng để đở cái áo của Mận xuống rồi đem ra sau nhà đốt. Ông cũng lục lội đâu được một mớ giấy vàng mã của vợ ông chết trước đây đốt còn chưa hết đem ra đốt chung với cái áo của Mận :
- Mận ơi, tía biết sợ rồi, con đừng hù tía nữa. Số tiền này tía đốt cho con đó. Con lấy xài đi rồi bỏ qua cho tía.
Bỗng một cái bóng chạy vụt vào nhà. Ông Bảy giật mình ngó qua thì chẳng thấy gì hết nhưng linh tính của ông cho thấy là có người vừa chạy qua. Ông vào nhà tìm kiếm nhưng chẳng thấy gì. Càng hoang mang, càng lo lắng.
Buổi tối ông thắp thêm ba cây đèn dầu cho thêm sáng nhưng cũng không làm cho ông bớt sợ. Thỉnh thoảng cái bóng của ông in trên tường phớt qua cũng làm cho ông giật mình hoãng hốt. Không khí bao trùm là nỗi sợ hãi. Thấy đói, ông xuống bếp lục lọi gạo để nấu cơm. Ông bất giác rùn mình vì nơi đây là Mận hay thường làm bếp, tất cả mọi vật nơi đây đều có dấu tay của Mận. Ông chợt quay đầu trở lại phòng. Xoa xoa nơi vùng bụng. Nuốt nước bọt. Ông quyết định nhịn ăn. Ông đi được vài bước, nhìn khắp nơi trong phòng. Nhà bếp, nhà trên, nhà dưới, trên lầu, ngoài vườn, nhà tắm. Đâu đâu ông cũng đều thấy hiện trường hung án của ông bày ra trước mắt như là tan chứng rành rành. Ông vọt ba chân bốn cẳng phóng nhanh về phòng đóng cửa lại quên cả tắt đèn.
Ông leo lên giường nằm đắp mền kín mít không chừa một hạt không khí nào lưu thông. Nhưng ông vẫn nghe bên ngoài tiếng con Ki Ki tru tréo như chó sói thật là rùn rợn. Ông có cảm tượng tiếng tru tréo đó như là tiếng gọi hồn của tất cả ma quái trên thế gian này về tụ hợp để xử án ông. Đến gần sáng thì ông mệt quá ngủ thiếp đi. Ác mộng lại đến với ổng. Mận cầm đầu tất cả bọn yêu ma quỉ quái tới trước đầu giường của ổng. Mặt người nào cũng máu me, kẻ không đầu, người cụt tay, người cụt chân, tóc tay rủ rượi lắm lem vết máu, quần áo tả tơi, móng tay nhọn hoắc, Mận trong bộ áo nhầu nát cũ mèm còn dính đầy bùn lầy, mặt xanh lè với cặp mắt mèo sáng giới. Ông trợn mắt kinh hoàng nhận rõ cặp mắt đó đã đi vào tận xương tủy của ông một cách kinh khiếp. Bốn con quỷ tóc dài tiến tới bên giường, hai con nắm lấy hai tay, hai con khác nắm lấy hai chân của ổng. Ổng nghe hơi lạnh tràn khắp thân thể. Lạnh băng, tê cóng. Mận như là vị phán quan vun cây bút thép lên sáng giới ngoè ngoặt trên tờ giấy trắng to lớn. Nàng đọc một lượt những lời buộc tội : “Ông Bảy sinh ngày 25 tháng 3 năm Đinh Hợi, phạm tội cưỡng hiếp con dâu rồi bức tử. Tội không thể tha, sẽ bị hành hình ngay tại chổ. Quỷ sứ đâu ! Lăn trì rồi tứ mã phanh thây”. Nàng vừa dứt lời thì bao nhiêu quỷ dữ kêu la ơi ới tán thành : “lăn trì, lăn trì”, tứ mã phanh thây, tứ mã phanh thây”. Cả bọn chúng nhào tới cấu xé, nhai gậm, và liếm láp khắp mình mẩy của ông. Móng vuốt của chúng cào xướt da ông. Máu chảy ròng ròng. Tứ chi ông bị kéo ra và kéo ra, mỗi lúc một mạnh hơn. Càng dài càng dài đụng bốn góc phòng. Cảm giác đau đớn cứ lan rộng ra dần khắp cơ thể, Mận từ từ tới gần ông, dùng bàn tay móng nhọn, khoét một lỗ ngay bụng ổng rồi móc hết ruột gan của ông ra ngoài đồng thời tứ chi của ông như bị “tứ mã phanh thây” đứt lìa khỏi thân mình. Còn lại khúc giữa rớt một cái “bịt” xuống đất đầu va vào sàn gạch, máu văng tun toé. Ông bàng hoàng tỉnh dậy mồ hôi ướt cả lưng thì mới hay là ông vừa lăn té từ trên giường xuống đất. Ông bò trở lại giường nằm co ro trong góc cho tới mặt trời lên tới đỉnh thì mới dám lồm cồm bò ra khỏi phòng. Ông ra sau bếp lấy cây mã tấu rồi đi thẳng ra sau vườn, tới bên cây mận. Ông ra sức đốn cây mận. Một, hai, ba. Ông nện xuống như trút cơn giận vào cây mận. Ông đếm đến hai mươi thì thở hồng hộc. Cả hai ngày rồi ông không có hột cơm nào trong bụng nên sức lực yếu thấy rõ. Ông chém tới tấp nhưng cũng được có phân nữa gốc. Cuối cùng ông cũng hạ được cây mận xuống. Ông tìm gần đó một miếng ván để đóng chặn ngang cửa sổ lại không cho nó mở ra được. Ông nhủ thầm rằng chắc đêm nay ông sẽ ngủ được ngon hơn.
Đêm đó ông tìm vài trái chuối ăn lót dạ rồi mang mã tấu vào phòng đóng kín lại. Ông thắp sáng tất cả các ngọn đèn mà ông có. Rồi ông cầm cây mã tấu lên giường nằm. Ông trằn trọc hoài mà chẳng ngủ mặc dù sáng nay ông quần quật mệt mõi để hạ cây mận. Đúng mười hai giờ khuya, tiếng gió ngoài sau vườn bắt đầu hú mỗi ngày một lớn hơn....