Truyện người lớn Tấm lòng bà chị
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 3980
Chia sẻ:
Thật ra khi thằng Kiệt gõ cửa Lan nào có ngủ nhưng nàng làm thinh, đầu óc mơ hồ lẩn lộn, cho tới khi thằng Kiệt bước tới, ngồi xuống bên cạnh nàng và đưa tay sờ lên đùi nàng thì Lan như bị điện giật. Định mở mắt ra nhưng không hiểu sao nàng lại làm thinh rồi cho tới cái lúc thằng Kiệt di chuyển cái tay nó lên rún nàng, Lan cảm thấy người như phát sốt, muốn lên tiếng cản nhưng cổ họng nàng như ú ớ, phát không ra tiếng rồi thì bàn tay của thằng Kiệt đụng mu nàng thì cái thèm muốn xác thịt như bùng cháy, hình ảnh thằng Kiệt và bà Tư quay cuồn trước mắt nàng, những lời lẽ trong sổ nhật ký của nó mà nàng đọc khi nãy như những thanh củi được thảy vô lò lữa đang bốc cháy. Cuối cùng Lan cảm giác nguyên bàn tay của thằng Kiệt đang ụp lên mu mình, hàng nút áo bổng bung ra, đầu vú trái ấm lên:thằng Kiệt đang ngậm đầu vú nàng, nó đang bú, tay của nó đang luồn vào khe… Lan không thể chịu đựng được nữa, nàng mở mắt ra thều thào:
- Kiệt… sao con làm vậy hả Kiệt… nhưng vừa thều thào hai chân nàng vừa dang ra. Đã mấy năm rồi nàng chưa có cái cảm giác nầy, bất giác
Lan ưởn người, nẫy mông lên…
Thằng Kiệt sướng run người, nó đã từng nằm mơ và nó tưởng mình đang nằm mơ nhưng rồi nó biết đây là sự thật. Lan đang hẩy mu lên, hoằn hoại dưới bàn tay của nó. Thằng Kiệt vừa liếm vú trái rồi vú phải, cái lưỡi nó lần xuống dưới rún, nó lấy ngón tay ra luồn lưỡi vào khe liếm, nút, đồng thời đưa tay cởi cái quần đang mặc. Trong lúc nầy nó đang nằm ngược vơí Lan, mặt úp vào *** nàng nên khi cái quần nó vừa được kéo xuống, cu nó đang cương cứng từ nãy giờ bổng có chổ thoát, bật ra chìa ngay miệng Lan, theo bản năng của nhục dục nàng hé miệng ngậm lấy bú, nút…
Thằng Kiệt đứng dưới giường, nắc những cú mạnh bạo từ sau nắc tới, mỗi lần nó nắc, nó lại dùng hai tay bấu vào mông Lan kéo ngược ra sao cho sát, sâu thêm. Đầu Lan cuối gập xuống giường, mông chổng cao, nàng mím môi cố kèm phát ra tiếng rên siết từ trong cổ họng. Cứ mỗi lần thằng Kiệt nắc tới, Lan dùnghai tay mình đẩy ngược ra sau cố cho sát thêm hơn nửa. Thằng Kiệt chơi dai lắm, đả gần nửa tiếng rồi nó nắc liên tục, thay đủ mỗi thế đứng, ngồi, Lan hoằn hoại…
Thằng Kiệt nằm ngửa trên giường, Lan nằm nghiêng một tay gát lên mình nó. Cả hai đều trần truồng, hai bài tay của thằng Kiệt vẫn mân mê vú Lan, tay nàng thì… đang vò cu nó. Sau hai cuộc liên tiếp cả hai đang nằm nghỉ mệt.
- Má sướng không? thằng Kiệt hỏi
Lan mỉm cười, gật đầu nhẹ, nàng đang lim dim hưởng thụ cái vuốt ve của thằng Kiệt trên ngực mình.
- Má thích con chơi kiểu nào nhất?
Lan đỏ mặt, nàng mở mắt ra nhìn nó cười gắt nhẹ:
- Kiểu nào củng được, hỏi chi vậy? đồ quỉ
Bổng có tiếng chuông điện thoại reo vang. Lan định chồm vậy đi trả lời nhưng thằng Kiệt cãng lại vì nó biết đó là ai. Nó nói:
- Kệ nó má, coi như mình không có ở nhà đi. Nói xong nó chồm dậy, thằng nhỏ của nó lại hùng hồn ngóc dậy, nó nắm đầu
Lan kéo xuống… hai má con lại bắt đầu cuộc mới…
HếtKhi bắt đầu ngồi viết lại những dòng chữ này thì tôi 37 tuổi. Tôi đã có vợ, có hai con, có một cuộc sống tạm gọi là ấm êm, hạnh phúc. Tuy nhiên, cứ mỗi lần nhớ đến chuyện đã xảy ra 20 năm về trước, lòng tôi lại bồi hồi. Tôi biết suốt đời có lẽ chẳng bao giờ tôi quên được dì Hương, người đã mang cho tôi niềm khoái cảm tuyệt vời mà vợ tôi chẳng bao giờ thay thế được.
*
* *
Năm ấy tôi 17 tuổi, nhà tôi ở huyện Chợ Mới, tỉnh An Giang. Tốt nghiệp cấp 3, má tôi cương quyết bắt tôi lên Sài Gòn để luyện thi đại học mặc dù Cần Thơ cũng có trường đại học, và từ Chợ Mới qua Cần Thơ chỉ khoảng 80 cây số trong lúc từ nhà tôi lên Sài Gòn gần 250 cây số. Theo lời má tôi, thì: “Học ở Sài Gòn dù sao vẫn tốt hơn. Cứ nhìn dì Út con đó. Học xong là có người kêu đi làm liền”. Cũng cần phải nói thêm rằng bà ngoại tôi sinh được bốn người con, trong đó má tôi là con đầu, cậu Ba tôi thứ hai, đã có vợ bên Rạch Giá, cậu Tư là thứ ba, lấy vợ ở Long Xuyên còn dì Út, tức dì Hương, khi tốt nghiệp ngành kinh tế, dì xin được việc làm ở Sài Gòn, rồi mua nhà và rước bà ngoại tôi lên phụng dưỡng.
Thế là một buổi sáng, tôi leo lên chiếc xe đò già nua, máy nổ ầm ĩ, khói phun mù mịt. Má tôi đưa tôi ra tận bến xe với mấy đòn bánh téc là thức ăn cho tôi dọc đường, mớ khô cá tra phồng làm quà cho bà ngoại còn xấp lụa Tân Châu là của dì Hương. Nhìn thấy má bịn rịn, tôi chỉ muốn nhảy xuống. Khi sinh tôi ra được sáu tháng thì ba tôi mất, má tôi một mình nuôi tôi, bỏ mặc ngoài tai những lời ve vãn của đám đàn ông trong xóm. Đối với tôi, bà vừa là mẹ, vừa là cha. Tôi đi rồi, mỗi tối ai đọc báo cho bà nghe? Ai xỏ kim cho bà khâu vá quần áo, ai ra vườn hái những nắm lá vô danh đem về để bà thứ xông, thứ uống những lúc trái gió trở trời?
*
* *
Đến bến xe miền Tây, huyện Bình Chánh lúc 2 giờ chiều, tôi đang lóng ngóng thì đã nghe thấy tiếng dì Hương kêu lớn. Về vai vế, dì là dì ruột của tôi nhưng dì hơn tôi chỉ 5 tuổi. Nhìn thấy dì, tôi mừng hết biết. Mặc dù đã nhiều lần đi cùng má tôi lên Sài Gòn thăm dì, thăm bà ngoại vào mỗi dịp hè nhưng hôm nay, khi biết mình sẽ phải ở lâu dài, tôi vẫn cảm thấy có một cái gì đó vừa lạc lõng, vừa xa lạ. Hình như đóan được ý nghĩ của tôi, dì Hương cười:
- Lên xe đi. Làm gì mà đứng như trời trồng vậy Hải?
Tôi leo lên yên sau chiếc xe Dream của dì với bọc hành lý căng phồng. Sài Gòn nóng, rất nóng, khác hẳn với cái mát mẻ bởi những làn gió rời rợi thổi lên từ dòng sông trước mặt nhà tôi. Chạy chừng 20 phút, dì Hương vòng xe vào con hẻm nhỏ trên đường Lý Thái Tổ, rồi dừng lại trước căn nhà tường xây, cổng sắt, quét sơn màu xanh nhạt. Căn nhà quen thuộc mà tôi và má tôi đã từng đến nhiều lần.
Bà ngoại tôi đón tôi với tất cả sự mừng rỡ. Không cần phải hỏi, tôi cũng biết chỗ ngủ của mình là trên căn gác lửng. Căn gác có bề ngang chừng 5 mét, dài 8 mét. Tôi nằm sát tường, cạnh cầu thang lên xuống còn phía bên kia, gần hàng lan can là chỗ ngủ của dì Hương. Hồi trước, căn gác lửng này làm bằng gỗ nhưng sau một thời gian dành dụm, dì Hương đã cho xây lại. Trước khi tôi lên một tuần lễ, dì Hương nhờ người tận dụng mấy tấm gỗ tháo ra từ căn gác, ngăn đôi phòng tắm và phòng vệ sinh ra làm hai phần. Khi tôi chưa lên, nhà chỉ có bà ngoại và dì nên việc ngăn ra là không cần thiết. Nay có thêm tôi, dì ngăn như vậy để ai tắm thì tắm, ai đi cầu thì cứ đi cầu, không phải mất công chờ đợi.
Những ngày sau đó, tôi dần dà quen với nếp sống mới. Buổi sáng, tôi thức giấc, điểm tâm bằng tô mì gói, hoặc dĩa xôi hay ổ bánh mì thịt rồi dì Hương trên đường đi làm, chở tôi đến trung tâm luyện thi. Buổi trưa, tôi đón xe búyt về ăn cơm với bà ngoại còn buổi tối, tôi học thêm Anh văn ở một lớp dạy kèm gần nhà. Nửa tháng sau, coi bộ thấy tôi đã quen đường, dì mua cho tôi chiếc xe đạp để tôi tự do bay nhảy.
Từ ngày có tôi, dì Hương vui hẳn. Tối tối, khi mọi việc đã xong xuôi, tôi nằm đầu này, dì nằm đầu kia, kể cho nhau nghe đủ mọi thứ chuyện tào lao trên đời, từ chuyện làng quê đến chuyện đường phố. Thỉnh thoảng, thấy chúng tôi cười lớn quá, bà ngoại tôi ở nhà dưới lại lụm khụm leo lên gác, nhắc: “Khuya rồi, dì cháu tụi bây có cái gì mà cười rần rần vậy con?”....